( Tiếp theo " Phở : những điều hay và những cái dở " )
Phở và sự hòa giải hòa hợp :
Từ cái nghèo mà biết thương yêu nhau một cách rất ngon và cực kì thiết thực là phở ăn với cơm nguội. Cơm nguội thì chán như cơm nguội, chữa thành cơm rang ( chiên ) chỉ ăn tạm được 1 lần vì ngấy và khô khan ," điện nước không đầy đủ ". Ghi nhớ công lao một liệt sĩ vô danh đã nghĩ ra cách mua phở về ăn với cơm nguội. Thật tuyệt vời đáng được ghi vào menu cao cấp vì gã cơm nguội này đã nhiều lần chứng kiến nhà giàu Hà Nội thứ thiệt rất khoái món này. Mấy khi trong CƠM có PHỞ và trong PHỞ lại có cả CƠM. Mà lại rất quyện với nhau, nâng nhau lên ( không dìm hàng nhau như dân sao giăng gì đó ). Phở cơm nguội, hãy ăn thử một lần thì biết hỡi các đại gia chán cả cơm lẫn phở.
Phở không kì thị giàu nghèo hay chủng tộc:
Đây là giá trị nhân văn cao cả mà phở mang lại cho con người. Khi mà Pizza, Spaghetti, Hamburger , Hotdog, Sushi,.... chỉ dành cho người có tiền và dân sành điệu thì tổng thống Mỹ lẫn anh xe ôm đều ngang phân nhau khi vào hàng phở. Phở là cái bình dân, dân dã lên ngôi bằng chính chất lượng ẩm thực, không có chỗ cho màu mè, tiện nghi sang trọng chiếm chỗ. Không có nơi nào mà complet cravat hàng hiệu ngồi trong restaurant máy lạnh để ăn phở lại bị "quê" đến "vài cục "chứ không chỉ "quê một cục "khi muốn ăn phở theo đúng nghĩa thưởng thức một món ăn đậm đà bản sắc dân tộc...phở mà lại dở dói lai căng tiện nghi thời thượng.
Phở và giá trị thực dụng :
Từ thủa ban đầu là hàng quà, phở "lên sàn"để thâm nhập vào mọi ngõ ngách cuộc sống và chiếm thị phần đáng nể trong ngành hàng ăn. Phở có thể ăn bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu , cho bất cứ người nào. Này nhé, các cụ già dậy sớm đi tập thể dục cũng có quyền mời "phở" đi ăn phở như một món quà sáng. Bữa trưa, ai chả có lần đưa"cơm' đi ăn phở hoặc mời "phở" đi ăn phở như một bữa ăn trưa nhẹ nhàng , thú vị và không kém lãng mạn khi được nhìn ngắm vài giọt mồ hơi rơi trên má em hừng đỏ. Bữa tối và bữa ăn đêm thì lại càng lãng mạn đậm đà mùi phở, khi đêm đông thay vì nghe ca khúc Nguyễn Văn Thương hãy dẫn "ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng" vào hàng phở đêm , lãng mạn và ép-phê hơn nhiều. Gã cơm nguội suýt nữa lấy được con gái một họa sĩ nổi danh khi đưa nàng dạo gót Tây Hồ rồi dụ dẫn vào hàng phở, nàng đắm đuối đến 99% vì phở đêm ấy cực ngon, nước dùng ngọt thanh tao, bánh phở nuột nà rười rượi, hỏng mỗi 1 % vì máu quá "hun" nàng khi vẫn còn dính cọng hành trên răng chưa kịp xỉa.
So ra thì thấy, làm gì có ai điên đi ăn Sushi từ bảnh mắt hay Pizza lúc nửa đêm, ấy là chưa kể cái cách thưởng ngoạn món ăn nó đi chệch quỹ đạo yêu đương.
Phở và tấm lòng tình nghĩa :
Kẻ ốm o bệnh tật nào chả có lần được dinh dưỡng món phở như một thực đơn y học mang nặng nghĩa tình người thân chăm sóc, cho dù bọn nó bận đi làm bỏ mẹ, chỉ kịp xách cặp lồng mua vội bát phở mang tận giường cho mình húp xì xoạt. Ăn được bát phở toát mồ hôi là bệnh bay đi già nửa. Về giá trị chữa bệnh, phở là hơn đứt cháo hành kiểu Thị Nở. Cái này miễn bàn vì phở là 2 chiều cho cả gái chăm trai và trai chăm gái, còn cái kia chỉ thấy Nở chăm Phèo chứ hổng thấy ông Nam Cao kể Phèo bưng cháo chăm Nở.
Một giấc mơ phở :
Một ngày nào đó, Hội nghị Hòa giải hòa hợp dân tộc long trọng họp tại một hàng phở không máy lạnh để những người con đại diện xứng đáng của dân tộc ngồi lại bên nhau cùng thưởng thức tất cả các món phở do người Việt sáng tạo ra và khi bế mạc thành công cùng đứng lên nghiêm trang chào lá Phở kỳ cùng đồng giọng hát Phở ca.
Tổng số lượt xem trang
Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011
PHỞ : NHỮNG ĐIỀU HAY VÀ NHỮNG CÁI DỞ
Việt Nam thống nhất được với nhau về món phở, dù anh VC trong nước hay kiều bào hải ngoại.
Ít nhất là bằng lòng với nhau về tên gọi món đặc sản. Một trong hai danh từ mà các ngoại ngữ tây tàu phải giữ riêng không dịch, chỉ để nguyên văn là "pho" và "ao dai".
Cũng hơi lạ khi nhìn ra thế giới, cái cống hiến của người Việt cho nhân loại lại là 1 cái ăn và 1 cái mặc, có phải vì cha ông ta thủa xưa đói và rách ?
Một vài suy nghĩ vụn vặt về cái cống hiến nửa hay nửa dở của cái Phở này do cái sự vừa thống nhất lại vừa đa dạng đến mức hay chạnh chọe nhau của người tình phở...............
Phở với lịch sử nước nhà : mới ngót nghét 1 thế kỷ mà đã không xác nhận được tên gọi do đâu mà thành tên phở, từ đâu từ gốc rễ nào phát sinh thành món phở. Sao mà giống lịch sử nước mình thế cũng mới đây vài mươi năm đã không phân địnhn nổi cái xe tăng number one vào dinh Độc lập hay trẻ con học sử chỉ biết non nửa lịch sử nước VN còn nửa kia của dân nước ta về mọi mặt không được đụng bát đụng đũa đến.
Phở với thời mở cửa : sang Mỹ bang Cali biến hóa thành phở tàu hỏa một tô to tổ chảng hai người Việt ăn mới hết hay phở Kobe 40 USD ở Hà Nội ngay giữa thời lạm phát.
Phở với thời bao cấp và chiến tranh : dân Hà Nội có máu hài hước gọi là phở không người lái cho 1 thứ phở bần hàn chỉ có bánh phở chan với 1 thứ nước dùng bột ngọt ( mì chính ).tuyệt nhiên không có tí thịt tí xương tương đương với tàu bay trinh thám Mỹ không có người lái.
Một biến thể nữa của phở hồi này là phở trứng và phở thịt chó. Ăn thấy hãi và nghe cũng hãi vì phở trứng là phở không người lái kèm theo trứng tráng ( chiên ) thái chỉ phủ lên trên.. Còn phở thịt chó tất nhiên là thịt chó, còn đâu cái thanh tao của phở nguyên bản.
Phở với cải lương : từ cái ban đầu chỉ là phở bò chín , phở được cái sáng / tối kiến bình dân tỉnh lẻ chế ra phở mọc, phở gà, phở nấm.lại đập thêm quả trứng trần. Các chư vị thượng lưu thì chê bằng giọng văn nghệ sĩ " cái này cải lương lắm " còn bà con bình dân dễ ăn dễ ngủ dễ thưởng thức thì thấy cũng ngon ngon, lạ lạ, bổ bổ.
Phở với cộng đồng ASEAN : sang Lào, Cămpuchia, Thái lan. phở mang nickname là" hủ tiếu, cuỗi tiểu" kèm thịt lợn, lòng lợn, giá sống nhưng vẫn được bà con Việt kiều mình gọi là phở .
Phở giao lưu : khi phở Bắc vào sống trong Nam phải có thêm giá trụng, giá sống, rau ngò, rau húng thì dân trỏng mới chịu ăn , còn ăn phở không có rau có giá xin mời ra bắc.
Phở với văn nghệ sĩ : là cảm hứng đầy chất văn hóa ăn uống khi các cây đa cây đề Nguyến Tuân, Thạch Lam, Tô Hoài , Vũ Bằng và hàng người người lớp lớp văn sĩ viết về phở với đủ phong vị khen chê, "phở luận" khác nhau mà ai cũng cho là mình mới là người sành phở nhất, còn ăn phở kiểu người khác là "vứt".
Phở với gene di truyền bảo thủ : khi có người chỉ ăn và coi trọng phở bò chín mới là con đẻ, còn tất cả các loại phở khác đều là con nuôi.
Phở với tình yêu, hôn nhân gia đình và sex : khi đồng loạt bên nguyên , bên bị trong các vụ li hôn hay cãi nhau vì tình đều coi phở là bồ, là ngoại tình, là rất ngon nhưng không ăn được cả đời như cơm là vợ / chồng . Tuy vậy, đẻ ra được một câu triết lí vụn nghe cũng được :" sáng đưa cơm đi ăn phở, trưa đưa phở đi ăn cơm".
Phở với lao động tiền lương : khi tiền lương tiền công được tình theo đơn vị phở, chứ không qui ra VN đồng hay USD. Một câu than của một GS-BS : tiền mổ một ca bệnh nhân cấp cứu chỉ được 1 bát phở.
Phở cũng thành tỷ giá hối đoái khi giá cả 1 bát phở quy thành bao nhiêu Bạt Thái, Kíp Lào, Euro, Rien CPC hay đô-la Mỹ , tính kiểu phở cho nó nhanh dễ hiểu và thực chất, công đâu vòng vo đánh đu với lạm phát .
Phở với sự chia rẽ : khi không ngồi lại với nhau thành hiệp hội Phở đặng đủ sức mà cạnh tranh với spagetti Ý nên phở đã lang thang khắp cùng trời cuối đất mà vẫn mạnh ai nấy làm và kèn cựa chê bai nhau . Anh hàng phở nào cũng tự cho mình là phở nhất còn phở thiên hạ là cái đinh rỉ.
Bánh phở hôm nay sao dai và thái dài quá, ăn lâu quá nó trương ra mất ngon. Để mai làm bát khác nhé.
V
Ít nhất là bằng lòng với nhau về tên gọi món đặc sản. Một trong hai danh từ mà các ngoại ngữ tây tàu phải giữ riêng không dịch, chỉ để nguyên văn là "pho" và "ao dai".
Cũng hơi lạ khi nhìn ra thế giới, cái cống hiến của người Việt cho nhân loại lại là 1 cái ăn và 1 cái mặc, có phải vì cha ông ta thủa xưa đói và rách ?
Một vài suy nghĩ vụn vặt về cái cống hiến nửa hay nửa dở của cái Phở này do cái sự vừa thống nhất lại vừa đa dạng đến mức hay chạnh chọe nhau của người tình phở...............
Phở với lịch sử nước nhà : mới ngót nghét 1 thế kỷ mà đã không xác nhận được tên gọi do đâu mà thành tên phở, từ đâu từ gốc rễ nào phát sinh thành món phở. Sao mà giống lịch sử nước mình thế cũng mới đây vài mươi năm đã không phân địnhn nổi cái xe tăng number one vào dinh Độc lập hay trẻ con học sử chỉ biết non nửa lịch sử nước VN còn nửa kia của dân nước ta về mọi mặt không được đụng bát đụng đũa đến.
Phở với thời mở cửa : sang Mỹ bang Cali biến hóa thành phở tàu hỏa một tô to tổ chảng hai người Việt ăn mới hết hay phở Kobe 40 USD ở Hà Nội ngay giữa thời lạm phát.
Phở với thời bao cấp và chiến tranh : dân Hà Nội có máu hài hước gọi là phở không người lái cho 1 thứ phở bần hàn chỉ có bánh phở chan với 1 thứ nước dùng bột ngọt ( mì chính ).tuyệt nhiên không có tí thịt tí xương tương đương với tàu bay trinh thám Mỹ không có người lái.
Một biến thể nữa của phở hồi này là phở trứng và phở thịt chó. Ăn thấy hãi và nghe cũng hãi vì phở trứng là phở không người lái kèm theo trứng tráng ( chiên ) thái chỉ phủ lên trên.. Còn phở thịt chó tất nhiên là thịt chó, còn đâu cái thanh tao của phở nguyên bản.
Phở với cải lương : từ cái ban đầu chỉ là phở bò chín , phở được cái sáng / tối kiến bình dân tỉnh lẻ chế ra phở mọc, phở gà, phở nấm.lại đập thêm quả trứng trần. Các chư vị thượng lưu thì chê bằng giọng văn nghệ sĩ " cái này cải lương lắm " còn bà con bình dân dễ ăn dễ ngủ dễ thưởng thức thì thấy cũng ngon ngon, lạ lạ, bổ bổ.
Phở với cộng đồng ASEAN : sang Lào, Cămpuchia, Thái lan. phở mang nickname là" hủ tiếu, cuỗi tiểu" kèm thịt lợn, lòng lợn, giá sống nhưng vẫn được bà con Việt kiều mình gọi là phở .
Phở giao lưu : khi phở Bắc vào sống trong Nam phải có thêm giá trụng, giá sống, rau ngò, rau húng thì dân trỏng mới chịu ăn , còn ăn phở không có rau có giá xin mời ra bắc.
Phở với văn nghệ sĩ : là cảm hứng đầy chất văn hóa ăn uống khi các cây đa cây đề Nguyến Tuân, Thạch Lam, Tô Hoài , Vũ Bằng và hàng người người lớp lớp văn sĩ viết về phở với đủ phong vị khen chê, "phở luận" khác nhau mà ai cũng cho là mình mới là người sành phở nhất, còn ăn phở kiểu người khác là "vứt".
Phở với gene di truyền bảo thủ : khi có người chỉ ăn và coi trọng phở bò chín mới là con đẻ, còn tất cả các loại phở khác đều là con nuôi.
Phở với tình yêu, hôn nhân gia đình và sex : khi đồng loạt bên nguyên , bên bị trong các vụ li hôn hay cãi nhau vì tình đều coi phở là bồ, là ngoại tình, là rất ngon nhưng không ăn được cả đời như cơm là vợ / chồng . Tuy vậy, đẻ ra được một câu triết lí vụn nghe cũng được :" sáng đưa cơm đi ăn phở, trưa đưa phở đi ăn cơm".
Phở với lao động tiền lương : khi tiền lương tiền công được tình theo đơn vị phở, chứ không qui ra VN đồng hay USD. Một câu than của một GS-BS : tiền mổ một ca bệnh nhân cấp cứu chỉ được 1 bát phở.
Phở cũng thành tỷ giá hối đoái khi giá cả 1 bát phở quy thành bao nhiêu Bạt Thái, Kíp Lào, Euro, Rien CPC hay đô-la Mỹ , tính kiểu phở cho nó nhanh dễ hiểu và thực chất, công đâu vòng vo đánh đu với lạm phát .
Phở với sự chia rẽ : khi không ngồi lại với nhau thành hiệp hội Phở đặng đủ sức mà cạnh tranh với spagetti Ý nên phở đã lang thang khắp cùng trời cuối đất mà vẫn mạnh ai nấy làm và kèn cựa chê bai nhau . Anh hàng phở nào cũng tự cho mình là phở nhất còn phở thiên hạ là cái đinh rỉ.
Bánh phở hôm nay sao dai và thái dài quá, ăn lâu quá nó trương ra mất ngon. Để mai làm bát khác nhé.
V
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
HAI CÁI LỖ ĐẠN Ở CỬA BẮC THÀNH HÀ NỘI CŨ
Một ngày Hà Nội, lẩn thẩn dạo phố Phan Đình Phùng, tự dưng đứng trước Cửa Bắc thành HN cũ. Ngắm rồi chợt nghĩ, lại cũng nghĩ rất chi là lẩn thẩn.
Có một câu chuyện khá xưa, nay cần kể lại kẻo lớp trẻ sau này không biết.
Mà chẳng cứ trẻ, già mà thờ ơ vô cảm thích ra oai bắn súng lục vào lịch sử thì cũng cóc thèm biết.
Ấy là ; Sau khi Cửa Bắc thành Hà Nội ăn phải 2 con đạn đại bác của thực dân Pháp, binh tướng Nhà Nguyễn với thần công khấn vái đốt đít, với súng hỏa mai gươm dáo anh dũng tử thủ theo thành, thì mất thành mất nước. Nhân tiện kể thêm là giặc Phú Lang Sa còn biết dùng chiêu mua chuộc các chú khách ba tàu buôn bán ở vùng kẻ chợ làm nội gián trong cuộc chiến đánh thành.
Cửa Bắc mang 2 vết đạn đến giờ còn đó như một bài học trực quan về lịch sử.
Nhưng chuyện là, ngay sau lúc mất thành, một sáng mai ra, dân tình thấy cái lỗ đạn bên dưới đã bị vôi vữa lấp lại. Hôm sau , lại thấy bị đục ra. Hôm sau nữa lại thấy lấp lại kèm theo một áng văn thơ minh định rằng phải xóa đi cái nỗi nhục mất nước hiện hình trong vết thương đạn ấy của thành. Lại hôm sau nữa, cái vết thương-đau ấy lại bị khoét ra với một áng thơ-văn yêu nước lý sự rằng phải để nguyên dấu tích đấy mà khêu gợi lòng căm thù giặc mà kích động lòng yêu nước của dân. Lại hôm sau nữa nữa, lại khoét ra, lấp lại, lại thơ văn bút chiến cò cưa bất phân sai đúng thắng bại. Lâu rồi, chán chả biết final ra sao, cũng chẳng có comment nào lưu trong sử sách để rõ ràng một thái độ của kẻ sỹ Bắc thành với thực trạng mất nước.
Cái buồn mà cười thứ nhất : vì một hoàn cảnh nghèo nàn bó tay.com mà cái bác "lấp" không có nổi cái thang mà lấp cả cái vết đạn trên cao, thành ra sĩ khí nửa vời, lực bất tòng tâm, chỉ sinh ra hậu quả mà không kết quả nào cho ra tấm ra miếng để đời.
Cái buồn thứ hai mà không cười được : bác "lấp" và bác "khoét" xoay ra cãi nhau dù rằng cãi rất chi là trí thức bằng ngôn ngữ văn học ( dòng yêu nước hẳn hoi ). Hai bác cứ lấp khoét cãi nhau, tây nó chẳng thèm biết, triều đình bù nhìn cũng chẳng bõ quan tâm.Chỉ dân mình là uất ức ngác ngơ lâu ngày : quên. Hóa bùn.
Chỉ còn trơ lại đó một vết thương để đời nhưng là một bài học lịch sử mãi mãi còn nguyên giá trị răn dạy.
Hiền tài nguyên khí quốc gia không phò minh quân giúp nước , mà chỉ để tạc danh trên bia đá bắt "cụ bà" rùa hồ HK cõng trên lưng, thì chỉ còn mỗi cái tích sự cho con cháu khoa bảng đời @ nó vào sờ nhẵn đầu mỗi vụ thi cử nặng mùi thành tích ( cho quan đốc học ) và mê tín tử vi bói toán ( cho phụ huynh ).
Thời buổi này, nếu không chấn hưng để có thực lực thì cái sự học làm quan nó thành ra quan liêu quan tham trong khi dân nước cần những khối óc bàn tay làm ra sản phẩm có giá trị đích thực.
Cái sự cãi nhau của hai bác sỹ phu ấy nó có phải là gene trội của dân mình không mà sao thấy di truyền bảo thủ đến tận giờ. Sự kiện, nguy cơ thì kẻ thất phu cũng nói được vanh vách, mà sao kẻ trên người dưới, nội địa hải ngoại, kẻ giàu người nghèo..., túm lại là dân mình sao cứ loay hoay nghi kỵ đối phó tranh khôn tranh dại với nhau mà thiếu hẳn đi một cái keo sơn gắn kết. Kẻ ngoại bang và lớp trẻ nó cười vào mũi.
Chẳng nhẽ cái phúc phận dân nước mình chỉ có thế, chỉ đến thế.
Còn lại mỗi hình ảnh người mẹ bồng con đứng dưới chân thành mà như vọng phu hóa đá.
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011
KẺ SỸ BẮC HÀ CHẾT RỒI
Chết từ hồi Nguyễn Trãi bị chu di tam tộc.
Chết từ hồi Ngô Thì Nhậm ăn đòn trả thù của cường quyền đến chết.
Chết từ hồi Cao Bá Quát phải đi làm giặc mà thất cơ chịu chém.
Chết từ hồi Phan Khôi chịu tù đầy
Chết từ hồi Văn Cao thôi viết nhạc
Chết từ hồi Nguyễn Mạnh Tường bị ngược đãi
Chết từ hồi Võ Nguyên Giáp đi làm sinh đẻ kế hoạch.
Chết từ hồi Ngô Bảo Châu và Nguyễn Ngọc Tư đóng cửa blog.
Cái chết của kẻ sỹ là cái chết tinh thần khi họ không còn được sống và xử thế như một trí thức đích thực.
Họ cũng bị chết khi họ không được làm bộ não trong thân thể dân nước.
Trí thức-sỹ phu giống như tế bào neuron thần kinh, khi nó không được làm chức năng NGHĨ và truyền đi những tín hiệu nhiều chiều cho một cơ thể sống thì nó chết. Ngay cả khi nó bị hoặc tự thích nghi chuyển đổi sang làm thế bào cơ, tế vào da , tế bào xương xẩu gì đó thì thực tế nó cũng đã tử vong.
Điều này, tự bản thân người trí thức thật ( không nói đến loại dởm ở đây ) không tự mình xoay chuyển được vì nó hình thành từ trong triết lý giáo dục và năng lực tự tu thân của họ.
Với hàng trăm trường đại học-dạy nghề và hệ thống giáo dục phổ thông như hệ thống và nguyên lý đào tạo giáo dục hiện giờ chỉ cho phép đầu ra là những cái đầu những nhân cách LÀM THEO chữ không cho những cái đầu biết suy nghĩ độc lập.
Lại nữa, tất cả những vinh danh, khuyến khích kiếu lạm phát chức danh, học hàm, danh hiệu....chỉ có một tiêu chí chung là làm quan đặng vinh thân phì gia. Và hệ lụy là sự nhập nhèm khái niệm giữa kẻ sỹ và kẻ cai trị.
Hiện tình kẻ sỹ-trí thức là "lộng giả thành chân", dân tình không còn khả năng biết ai là người thật, việc công quyền cũng sài đồ dởm thì tai họa khủng hoảng thành đương nhiên.
Kẻ sỹ cũng chết từ lâu trong dân gian khi mà người vợ thôi "cày cấy ở mom sông" để nuôi chồng học hành và tôn trọng nhân cách phu quân dù gia cảnh thanh bần. Khi bà vợ trở thành đại tổng quản và giữ tay hòm chìa khóa nghĩa là cái "hạ tầng cơ sở" thì cái "thượng tầng kiến trúc" của ông chồng trí thức phải nghe theo cơ chế thị trường có định hướng mà lo kiếm nhiều tiền , chứ đâu còn chức năng nghĩ cho khoa học, cho dân cho nước, chưa kể là cho nhân loại.
Kẻ sỹ cũng chết từ lâu trong con mắt những người tiểu thị dân, bình dân , nông dân khi sản phẩm chính sách , sản phẩm tinh thần toàn mang lại nghèo đói, ô nhiễm , đảo điên, phi nhân văn, phi đạo lý.
Và cuối cùng kẻ sỹ chết từ hồi cả 1 thế hệ trẻ chỉ máu làm fan của các ca kĩ các kiểu , mà chả có ma nào làm fan của các bậc thức giả.
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
MỘT CUỘC HỘI THẢO THỪA HƠI NÊN RẤT NỔ
CÓ MỘT CUỘC HỘI THẢO NỔ RẤT TO LỚN ở Nam Định, họp mặt toàn những vị TO ĐOÀNG để bàn một việcTO ĐÙNG về một cái ấn huyền thoại TO TO đã gây ra một cơn lên đồng tập thể TO VẬT VÃ cho dân nước một quốc gia thích sống bằng sự tích hoang đường để bôi nhòe đi một đời thực nghèo khổ.
Một cuộc" tụ tập" phí tiền dân , miễn nhiều lời bàn cãi.
Cứ thế này thì bao giờ khá lên được hở giời.
Nói cho ngay một câu, định cả nước làm quan à ? Hay định đua một kỷ lục Guinness : VN có tỉ lệ quan / dân số cao nhất thế giới đây.
Nói cho vuông một câu, cái lễ hội phát ấn này tập hợp đầy đủ nhất tất cả các thói hư tật xấu của người Việt từ vĩ mô đến vi mô, từ quan chức đại gia thượng lưu quí sờ tộc đến dân đen ít học. Từ ý tưởng tư tưởng của lễ hội chả có cái gì là truyền thống tốt đẹp mà chỉ lòi ra cái thói háo danh, thích làm quan làm cha thiên hạ. Đến cái cách thức làm đồ dởm hàng chợ hàng loạt để bán cho những kẻ lười, ngu, mê tín dị đoan mang về treo lên tường một cái hy vọng rất vớ vẩn. Từ cái cảnh hàng ngàn xe hơi các đời công tư chen nhau xịt khói đến cái đoạn dân tàng tàng nghèo nghèo cũng chen chúc nhung nhúc , đổ mồ hôi sôi nước mắt, đánh nhau chửi nhau để kiếm được con ấn làm bùa về dán vào cái chỗ nào đó của con mèo.
Mà khổ quá có phải ấn iếc gì đâu, một manh vải đỏ in vào đấy vài cái chữ tàu lem nhem, mà đến 99% chẳng thằng nào biết đọc là cái chữ chi chi.
Nhìn vào cái cảnh nhưng nhức ấy liên tưởng đến những đồng chí sâu mà bác Tư Sang đã ví von trong speech của ông khi than về tham quan ô lại.
Lại nghĩ dân ta phải tập làm quen sống chung với sâu thôi, như lời bác Hùng Hói đã truyền dạy. Vì bác í bảo cái good idea kiểu là : nếu vớt hết sâu thì nồi canh cũng rầu quá mà hết nước lẫn cái.
Còn thực tình , nói ngay cho nó tròn, nếu có thánh thần linh thiêng phù hộ độ trì cho dân nước Giao Chỉ thời đại @ thì xin đề nghị các cụ làng Lộc Vượng đóng cho đúng 9 phát ấn ưu tiên cho các quan thật đang cai quản cai trị các mảng miếng về giao thông, năng lượng, Vinashin, ngân hàng, chứng khoán, bộ học, bộ than , bộ lễ, bộ gì gì đó nữa cho đủ 9 bộ đồng tình.
Các tiên tổ nhà Trần mà phù hộ được cho 9 bộ ấy làm quan cho nó good thì dân đen con đỏ chúng con đội ơn lắm lắm. Gia chủ xin phép cáo lui đặng còn đi xếp hàng gạch đá nón mê xí chỗ xin cho con vào mẫu giáo.
Một cuộc" tụ tập" phí tiền dân , miễn nhiều lời bàn cãi.
Cứ thế này thì bao giờ khá lên được hở giời.
Nói cho ngay một câu, định cả nước làm quan à ? Hay định đua một kỷ lục Guinness : VN có tỉ lệ quan / dân số cao nhất thế giới đây.
Nói cho vuông một câu, cái lễ hội phát ấn này tập hợp đầy đủ nhất tất cả các thói hư tật xấu của người Việt từ vĩ mô đến vi mô, từ quan chức đại gia thượng lưu quí sờ tộc đến dân đen ít học. Từ ý tưởng tư tưởng của lễ hội chả có cái gì là truyền thống tốt đẹp mà chỉ lòi ra cái thói háo danh, thích làm quan làm cha thiên hạ. Đến cái cách thức làm đồ dởm hàng chợ hàng loạt để bán cho những kẻ lười, ngu, mê tín dị đoan mang về treo lên tường một cái hy vọng rất vớ vẩn. Từ cái cảnh hàng ngàn xe hơi các đời công tư chen nhau xịt khói đến cái đoạn dân tàng tàng nghèo nghèo cũng chen chúc nhung nhúc , đổ mồ hôi sôi nước mắt, đánh nhau chửi nhau để kiếm được con ấn làm bùa về dán vào cái chỗ nào đó của con mèo.
Mà khổ quá có phải ấn iếc gì đâu, một manh vải đỏ in vào đấy vài cái chữ tàu lem nhem, mà đến 99% chẳng thằng nào biết đọc là cái chữ chi chi.
Nhìn vào cái cảnh nhưng nhức ấy liên tưởng đến những đồng chí sâu mà bác Tư Sang đã ví von trong speech của ông khi than về tham quan ô lại.
Lại nghĩ dân ta phải tập làm quen sống chung với sâu thôi, như lời bác Hùng Hói đã truyền dạy. Vì bác í bảo cái good idea kiểu là : nếu vớt hết sâu thì nồi canh cũng rầu quá mà hết nước lẫn cái.
Còn thực tình , nói ngay cho nó tròn, nếu có thánh thần linh thiêng phù hộ độ trì cho dân nước Giao Chỉ thời đại @ thì xin đề nghị các cụ làng Lộc Vượng đóng cho đúng 9 phát ấn ưu tiên cho các quan thật đang cai quản cai trị các mảng miếng về giao thông, năng lượng, Vinashin, ngân hàng, chứng khoán, bộ học, bộ than , bộ lễ, bộ gì gì đó nữa cho đủ 9 bộ đồng tình.
Các tiên tổ nhà Trần mà phù hộ được cho 9 bộ ấy làm quan cho nó good thì dân đen con đỏ chúng con đội ơn lắm lắm. Gia chủ xin phép cáo lui đặng còn đi xếp hàng gạch đá nón mê xí chỗ xin cho con vào mẫu giáo.
Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011
VIỆT NAM THẮNG TRUNG QUỐC TRONG CUỘC THI VẼ NHANH
Tin thể thao huyền thoại :
Sau khi vất vả nhọc nhằn vượt qua các quốc gia có truyền thống hội hoạ như Ý, Pháp, Nga, Nhật,...trong các vòng loại, tứ kết,bán kết của Cuộc thi vẽ tranh nhanh quốc tế, hai đấu thủ của Việt Nam và Trung Quốc đã bước vào trận chung kết trước sự theo dõi đặc biệt của khán giả khán thật toàn thế giới ( nhất là trong bối cảnh Biển Đông nổi sóng hiện giờ ).
Trước cuộc đấu, ban huấn luyện Trung Quốc có nhắc nhở rất ư là chu đáo cho nữ hoạ sĩ Tung của - đối thủ trực tiếp của một thợ vẽ Yue nản : tiểu thư phải hết sức cẩn trọng khi thi đấu với gã Việt Nam kia vì trong lịch sử bang giao hai nước , một vị sứ thần của ta đã bị thua bẽ mặt cái lão Trạng Quỳnh của nước Nam cũng trong một cuộc thi vẽ nhanh đấy.
Vậy , thưa sư phụ mình phải đối phó cách nào.
Hiện thời, quả tình ta cũng chưa có cách gì khả dĩ, nhưng tiểu thư cứ an tâm, chỉ có một cách là cứ đứng đằng sau nó, thấy nó làm gì thì mình bắt chước làm theo y như vậy, thế nào nó cũng lộ vở của nó là mình đại thắng.
Vào cuộc, cô ba tàu đứng sau đít anh Việt Nam, mắt nhăm nhăm nhìn để học mót. Ban giám khảo nhấn chuông chuẩn bị, hai đối thủ bước vào sới...vẽ chuẩn bị giấy , bút, màu...
Thấy VN hoà màu vẽ vào cái chậu to tướng, cô ba cũng hoà một chậu mực tàu.
Thấy VN trải xuống đất một cuộn giấy dó to đùng, ba tàu cũng trải xuống một cuộn giấy xuyến chỉ đặc sản văn minh Tung koa.
Xong.
Giám khảo nhấn chuông bắt đầu, đồng hồ điện tử Omega Thuỵ Sĩ chạy những số đầu tiên.
Anh VN đứng trước tụt quần ( mặc quần ta lồng chun tụt nhanh như chớp ), ngồi xổm vào chậu màu vẽ rồi mau mắn đánh chịn cả con mông và hạ bộ lên giấy dó. Viết tên tranh " Quả táo", ký tên, kéo quần, chờ tí cho tranh khô.
Đằng sau, cô ba tàu cũng nhanh nhảu tốc váy ngồi vào chậu mực tàu rồi chịn lên xuyến chỉ. Viết tên tranh " Quả táo tàu ", ký tên, váy tự buông khỏi mất công kéo lên, lợi thế được 5 % giây. Nhưng mực tàu lâu khô hơn nên kết quả cả hai nộp tranh cùng lúc, đồng hồ đếm 1 phút 10 giây 9 phần mười. Huề về thời gian. Giống nhau về đề tài tranh tĩnh vật.Thắng thua nơi tranh đẹp tranh xấu.
Sau 30 phút Ban giám khảo hội ý, công bố :
Chức vô địch : đấu thủ VIỆT NAM. Vỗ tay rầm ầm.
Đoàn tung của kịch liệt khiếu nại và phản đối, lí do quả táo tung của to hơn, mũm mĩm hơn nên phải đẹp hơn táo VN.
Ban giám khảo hơi bực nhưng cũng nhã nhặn và kiên quyết phân tích phê bình hội hoạ :
Táo TQ tuy có to nhưng bị sâu khoét 1 lỗ to ở chỗ cuống, lại vẽ táo gì mà màu đen xì rất phản cảm và có vẻ độc hại kiểu mất vệ sinh an toàn thực phẩm.
Táo VN tuy nhỏ hơn nhưng vẽ đủ cả cuống và có màu hồng tự nhiên của hoa hiên màu vẽ dân gian gốc thực vật rất thân thiện với xu thế bảo vệ môi trường.
Khán trường lại vỗ tay rầm rầm đồng tình với nhận xét của BGK. Đoàn TQ tịt, phắn luôn không chịu nhận giải nhì.
Đoàn VN thắng lợi trở về, bức tranh đoạt giải nhất bi giờ không biết treo ở đâu đó.
Sau khi vất vả nhọc nhằn vượt qua các quốc gia có truyền thống hội hoạ như Ý, Pháp, Nga, Nhật,...trong các vòng loại, tứ kết,bán kết của Cuộc thi vẽ tranh nhanh quốc tế, hai đấu thủ của Việt Nam và Trung Quốc đã bước vào trận chung kết trước sự theo dõi đặc biệt của khán giả khán thật toàn thế giới ( nhất là trong bối cảnh Biển Đông nổi sóng hiện giờ ).
Trước cuộc đấu, ban huấn luyện Trung Quốc có nhắc nhở rất ư là chu đáo cho nữ hoạ sĩ Tung của - đối thủ trực tiếp của một thợ vẽ Yue nản : tiểu thư phải hết sức cẩn trọng khi thi đấu với gã Việt Nam kia vì trong lịch sử bang giao hai nước , một vị sứ thần của ta đã bị thua bẽ mặt cái lão Trạng Quỳnh của nước Nam cũng trong một cuộc thi vẽ nhanh đấy.
Vậy , thưa sư phụ mình phải đối phó cách nào.
Hiện thời, quả tình ta cũng chưa có cách gì khả dĩ, nhưng tiểu thư cứ an tâm, chỉ có một cách là cứ đứng đằng sau nó, thấy nó làm gì thì mình bắt chước làm theo y như vậy, thế nào nó cũng lộ vở của nó là mình đại thắng.
Vào cuộc, cô ba tàu đứng sau đít anh Việt Nam, mắt nhăm nhăm nhìn để học mót. Ban giám khảo nhấn chuông chuẩn bị, hai đối thủ bước vào sới...vẽ chuẩn bị giấy , bút, màu...
Thấy VN hoà màu vẽ vào cái chậu to tướng, cô ba cũng hoà một chậu mực tàu.
Thấy VN trải xuống đất một cuộn giấy dó to đùng, ba tàu cũng trải xuống một cuộn giấy xuyến chỉ đặc sản văn minh Tung koa.
Xong.
Giám khảo nhấn chuông bắt đầu, đồng hồ điện tử Omega Thuỵ Sĩ chạy những số đầu tiên.
Anh VN đứng trước tụt quần ( mặc quần ta lồng chun tụt nhanh như chớp ), ngồi xổm vào chậu màu vẽ rồi mau mắn đánh chịn cả con mông và hạ bộ lên giấy dó. Viết tên tranh " Quả táo", ký tên, kéo quần, chờ tí cho tranh khô.
Đằng sau, cô ba tàu cũng nhanh nhảu tốc váy ngồi vào chậu mực tàu rồi chịn lên xuyến chỉ. Viết tên tranh " Quả táo tàu ", ký tên, váy tự buông khỏi mất công kéo lên, lợi thế được 5 % giây. Nhưng mực tàu lâu khô hơn nên kết quả cả hai nộp tranh cùng lúc, đồng hồ đếm 1 phút 10 giây 9 phần mười. Huề về thời gian. Giống nhau về đề tài tranh tĩnh vật.Thắng thua nơi tranh đẹp tranh xấu.
Sau 30 phút Ban giám khảo hội ý, công bố :
Chức vô địch : đấu thủ VIỆT NAM. Vỗ tay rầm ầm.
Đoàn tung của kịch liệt khiếu nại và phản đối, lí do quả táo tung của to hơn, mũm mĩm hơn nên phải đẹp hơn táo VN.
Ban giám khảo hơi bực nhưng cũng nhã nhặn và kiên quyết phân tích phê bình hội hoạ :
Táo TQ tuy có to nhưng bị sâu khoét 1 lỗ to ở chỗ cuống, lại vẽ táo gì mà màu đen xì rất phản cảm và có vẻ độc hại kiểu mất vệ sinh an toàn thực phẩm.
Táo VN tuy nhỏ hơn nhưng vẽ đủ cả cuống và có màu hồng tự nhiên của hoa hiên màu vẽ dân gian gốc thực vật rất thân thiện với xu thế bảo vệ môi trường.
Khán trường lại vỗ tay rầm rầm đồng tình với nhận xét của BGK. Đoàn TQ tịt, phắn luôn không chịu nhận giải nhì.
Đoàn VN thắng lợi trở về, bức tranh đoạt giải nhất bi giờ không biết treo ở đâu đó.
Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011
ÔNG "THẾ SỰ" MÀ LẠI GÂY "NHIỄU SỰ"
Thật chán cho cái ông được gọi là GS / TS gì đó có cái tên rất update là Thế Sự mà lại NHIỄU SỰ quá.
Đọc bài trả lời chống chế của ông mà ngao ngán vì cái ngô nghê ấm ớ dớ dẩn. Vợ con đi đâu mà không trông nom để bọn Lạ nó vào tận nhà, có ngày nó cắt mẹ nó cả chim như kiểu cắt cáp, rồi nó còn vu cho nhà ông cưỡng bức tình dục đồng tính ( kiểu IMF ) thì ông chỉ có toi trở xuống.
Đáng bị chửi lắm, nhưng bi giờ chửi ông thì chỉ béo thằng khựa vi mô và thằng tàu vĩ mô vì bọn nó đắc chí thấy tri thức An Nam và dân Giao Chỉ ngu lâu đang hục hặc với nhau chỉ vì mắc bẫy cái mẹo tiểu nhân của nó.
Nay tha , và chỉ đường cho chuộc tội, khá hơn còn lập được tý công nếu biết nhân đây lột mặt được cái thằng lưu manh giả danh nhân nghĩa ấy. Nghe cho rõ nhé và làm theo thật nghiêm chỉnh thế này :
1. Viết ngay một bản tường trình thật chi tiết, trung thực , cấm thêm bớt lươn lẹo để nhẹ tội ngu ; kính cẩn gửi lên cơ quan công an, nói khó với họ truy tìm tung tích 2 thằng mất dạy ( 1 thằng ông trực tiếp dạy, còn 1 thằng ông cũng gián tiếp tiếp tay cho cái mất dạy của nó ). Chắc chắn công an ta tìm ra ( nếu muốn tìm và không thể không tìm ) cả thằng nội địa và thằng ngoại nhập.
2. Về nguyên tắc, thằng nhập khẩu ấy phải có tên tuổi trong danh sách nhập rồi xuất cảnh. Nếu tìm hết các cửa khẩu không thấy tên thì đương nhiên thằng đểu đó là gián điệp can tội xâm nhập trái phép. Lúc ấy thì to chuyện rồi, tội nó to mà tội ông to lây. Gay đấy.
3. Nếu ông không có cách gì ( sau khi đã nhờ cậy đủ đường ) để chỉ tận tay day tận mặt 2 thằng khốn nạn đó thì ông sống dở chết dở đấy vì tự ông đã chui vào giữa 2 làn đạn TO và hàng nghìn làn đạn NHỎ.Vì chính cái thư thanh minh thanh tân của ông công bố sẽ thành cái cớ kết tội ông gây tổn hại đến 2 con số 16 và 4 bảo bối của triều đình nhà Hu.
4. Nếu may phúc cho ông tìm được căn cước kẻ tội phạm, ông phải photocopy tất cả chứng cứ kèm theo cả bài báo của thằng đó ( nhớ dịch có công chứng ra tiếng Hoa và tiếng Anh ).Bi giờ ông lại được phân vai làm nạn nhân để gửi đơn kêu cứu lên các cơ quan công an, lãnh sự ngoại giao, truyền thông trong nước và quốc tế để tố cáo tội phạm.
5. Chúng nó có nhiều tội lắm.Đối với ông, nó mắc tội vu khống, xuyên tạc, giả mạo một công dân yêu nước, lợi dụng bệnh nhân mắc bệnh ngu mất sức đề kháng để bọn oắt con trục lợi .
6. Đối với cả 2 nước và quốc tế, nó can tội làm hàng giả độc hại phát tán trên toàn thế giới gây ngộ độc, ngộ nhận , ô nhiễm tình hình Biển Đông và bầu không khí bang giao giữa các nước.
7. Nếu chứng minh được mình là nạn nhân, ông Thế Sự tuy gây nên nhiễu sự sẽ có chút công nhỏ vạch mặt được bọn đểu giả , tiểu nhân, gian giảo , giúp thiên hạ cảnh giác khi giao thiệp làm ăn buôn bán với tàu khựa. Ấy là chút cơ may để ông níu lại vớt vát chút thể diện.
8. Mà phải xem lại tại sao toàn những ông tàu học này ( trước đây ít lâu cũng một trự tàu học bị quả đắng tương tự ) gây những scandal nói năng cư xử chập cheng để tàu lợi dụng và làm rầu lòng người dân Việt.
Tạm mách vài chiêu bước đầu như thế. Nếu ông Sự nghe theo và chữa chạy có kết quả đây sẽ bày tiếp. Nếu hoàn tất ngon lành vụ việc , phải trả công đấy nhé ( Ghi chú : không nhận trả bằng đồng nhân dân tệ ...bạc ).
Đọc bài trả lời chống chế của ông mà ngao ngán vì cái ngô nghê ấm ớ dớ dẩn. Vợ con đi đâu mà không trông nom để bọn Lạ nó vào tận nhà, có ngày nó cắt mẹ nó cả chim như kiểu cắt cáp, rồi nó còn vu cho nhà ông cưỡng bức tình dục đồng tính ( kiểu IMF ) thì ông chỉ có toi trở xuống.
Đáng bị chửi lắm, nhưng bi giờ chửi ông thì chỉ béo thằng khựa vi mô và thằng tàu vĩ mô vì bọn nó đắc chí thấy tri thức An Nam và dân Giao Chỉ ngu lâu đang hục hặc với nhau chỉ vì mắc bẫy cái mẹo tiểu nhân của nó.
Nay tha , và chỉ đường cho chuộc tội, khá hơn còn lập được tý công nếu biết nhân đây lột mặt được cái thằng lưu manh giả danh nhân nghĩa ấy. Nghe cho rõ nhé và làm theo thật nghiêm chỉnh thế này :
1. Viết ngay một bản tường trình thật chi tiết, trung thực , cấm thêm bớt lươn lẹo để nhẹ tội ngu ; kính cẩn gửi lên cơ quan công an, nói khó với họ truy tìm tung tích 2 thằng mất dạy ( 1 thằng ông trực tiếp dạy, còn 1 thằng ông cũng gián tiếp tiếp tay cho cái mất dạy của nó ). Chắc chắn công an ta tìm ra ( nếu muốn tìm và không thể không tìm ) cả thằng nội địa và thằng ngoại nhập.
2. Về nguyên tắc, thằng nhập khẩu ấy phải có tên tuổi trong danh sách nhập rồi xuất cảnh. Nếu tìm hết các cửa khẩu không thấy tên thì đương nhiên thằng đểu đó là gián điệp can tội xâm nhập trái phép. Lúc ấy thì to chuyện rồi, tội nó to mà tội ông to lây. Gay đấy.
3. Nếu ông không có cách gì ( sau khi đã nhờ cậy đủ đường ) để chỉ tận tay day tận mặt 2 thằng khốn nạn đó thì ông sống dở chết dở đấy vì tự ông đã chui vào giữa 2 làn đạn TO và hàng nghìn làn đạn NHỎ.Vì chính cái thư thanh minh thanh tân của ông công bố sẽ thành cái cớ kết tội ông gây tổn hại đến 2 con số 16 và 4 bảo bối của triều đình nhà Hu.
4. Nếu may phúc cho ông tìm được căn cước kẻ tội phạm, ông phải photocopy tất cả chứng cứ kèm theo cả bài báo của thằng đó ( nhớ dịch có công chứng ra tiếng Hoa và tiếng Anh ).Bi giờ ông lại được phân vai làm nạn nhân để gửi đơn kêu cứu lên các cơ quan công an, lãnh sự ngoại giao, truyền thông trong nước và quốc tế để tố cáo tội phạm.
5. Chúng nó có nhiều tội lắm.Đối với ông, nó mắc tội vu khống, xuyên tạc, giả mạo một công dân yêu nước, lợi dụng bệnh nhân mắc bệnh ngu mất sức đề kháng để bọn oắt con trục lợi .
6. Đối với cả 2 nước và quốc tế, nó can tội làm hàng giả độc hại phát tán trên toàn thế giới gây ngộ độc, ngộ nhận , ô nhiễm tình hình Biển Đông và bầu không khí bang giao giữa các nước.
7. Nếu chứng minh được mình là nạn nhân, ông Thế Sự tuy gây nên nhiễu sự sẽ có chút công nhỏ vạch mặt được bọn đểu giả , tiểu nhân, gian giảo , giúp thiên hạ cảnh giác khi giao thiệp làm ăn buôn bán với tàu khựa. Ấy là chút cơ may để ông níu lại vớt vát chút thể diện.
8. Mà phải xem lại tại sao toàn những ông tàu học này ( trước đây ít lâu cũng một trự tàu học bị quả đắng tương tự ) gây những scandal nói năng cư xử chập cheng để tàu lợi dụng và làm rầu lòng người dân Việt.
Tạm mách vài chiêu bước đầu như thế. Nếu ông Sự nghe theo và chữa chạy có kết quả đây sẽ bày tiếp. Nếu hoàn tất ngon lành vụ việc , phải trả công đấy nhé ( Ghi chú : không nhận trả bằng đồng nhân dân tệ ...bạc ).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)