Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

GIẢI PHÁP " CAO TỐC"


Trưa nay đang ăn cơm, ngó TV chợt giật mình. VTV của nhà nước chạy chữ to vật báo cho toàn dân biết tính đến hết năm 2010 nợ của nước mình là già 32 tỷ USD.
Húp vội bát nước rau muống luộc cho khỏi nghẹn mà vẫn đắng ngăn ngắt.
NỢ  bằng 1 / 3 GDP còn gì. Tính theo kiểu dân đen èng èng học đại học ra lương 3 tr thì nợ mất 1 tr. Mà đấy là mới tính đến hết năm ngoái, còn năm nay từ đầu năm đến tận giờ giá cả từ mớ rau đến vàng đô la toàn sốt nóng sốt rét đùng đùng thì không biết còn nợ thêm bao nhiêu nữa.
Ông nghị thì bảo lạm phát của ta ít thôi không phải cao nhất vùng.
Bộ trưởng tài chính thì bảo vợ tôi đi chợ cũng kêu lắm.
Mình Ứ phải dân kinh tế tài chính nên miễn bàn đến vi mô  vĩ mô gì đó , chỉ biết chắc đồng tiền đang rớt giá thảm hại khi tiêu bất cứ cái gì. Bảo lạm phát 20 % là tính kiểu vĩ mô, còn gửi xe tối thiểu và đúng giá giờ là 3.000 đ, nghĩa là tăng 50 % so với đầu năm chỉ  2.000đ. Còn chi tiêu kiểu phong bì á, cứ gọi là gấp đôi. Đi thăm người ốm, trước bỏ phong bì 100.ngàn là được, bi giờ mèng phải 200 ngàn, biếu 100 người bệnh ốm thêm.
Nói cho nhanh một câu : tiền đang mất giá, người đang xuống giá không đánh đu được với giá cả thị trường định hướng ngất ngưởng.
Giải pháp nào đây ?
Có một giải pháp tuyệt vời đưa cả nước ra khỏi cơn khó khăn một cách “cao tốc” :
Đó là làm đường sắt cao tốc .
Cái này có một quan chức chính phủ đã nói rồi, kiểu gì cũng phải làm dù quốc hội năm ngoái chưa thông qua.
Năm nay có quốc hội mới với những 38 ông bà nghị doanh nhân ( đại gia ? ) thì tiền nhiều như quân Nguyên, cứ có xây là có tiền, xây đường cao tốc thì tiền càng cao tốc vào túi.
Dân ta sẽ “bà mẹ đi chợ trẻ con đi học bằng tàu cao tốc ( ? )”, chắc chắn sẽ mau chóng thoát ra cái chợ đắt đỏ và trẻ em cũng cao tốc thoát luôn ra khỏi trường vì không đủ tiền đi học.
Mua tàu cao tốc giờ lại rẻ vì sau vụ “tàu cao tốc tàu ” đâm nhau chêt người đang bị thu hồi, mình mua lại chắc rẻ một nửa. Dân ta có truyền thống và năng khiếu sở trường dùng hàng ‘second hand” từ xa xưa , về độ lại con cao tốc tàu mà chạy thì lời to chẳng mấy chốc mà giả hết nợ. Độ tàu cao tốc chắc cũng như độ lại con Wave tàu là cùng, khó gì, thợ mình giỏi lắm. Có chi tiết nào gốc Nhật bị tàu hóa hay in chữ nho thì tận dụng nhân công tàu nhập lậu giá rẻ theo tiêu chí “ nhân công ngoại giá nội” bảo nó dịch ra tiếng ta để còn biết mà sửa.
Nhân tiện, làm luôn đường sắt cao tốc lên tận Đồng Đăng, thay đường sắt khổ nhỏ bằng đường sắt khổ to liền tịt với đường sắt tàu rồi cãi nhau đòi lại mấy trăm mét bị mất hồi xưa khi để nó nối ray vào sâu đất mình.
Nếu mình có vốn sẵn hay đi vay được ODA lãi thấp của Nhật thì mang gửi tiết kiệm ăn lãi cao hơn, còn cứ vay ngân hàng tàu mà làm khỏi cần thế chấp, chỉ tín chấp bằng 16 cái gì vàng đấy. Làm xong đường sắt cao tốc ngon lành thì mình xù nợ. Nó đòi thì mình bắt phải trả Hoàng Sa thì trả nợ cao tốc.
Thời buổi này, làm ăn kinh tế là cứ phải liều và không theo bất cứ quy luật bài bản nào mới thắng được, phải không ạ. Chứng minh ? / : Hồi mới mở chứng khoán, báo của ta đã giật tít kiểu giáo sư bảo không chơi , bà bán  nước đầu ngõ không biết gì cứ chơi, kêt quả bà ấy thắng to mua được ô tô, còn giáo sư thì tất nhiên là không chơi thì thiệt, cái gì cũng thiệt chả cứ chứng khoán.
Cái giải pháp này có được dự xét Giải thưởng Nhà nước không ạ ?


Ai biết thủ tục mách với, đội ơn nhiều nhiều , vì ở xứ mình, thủ tục quan trọng nhất, công trình giá trị mấy mà sai thủ tục thì vẫn trượt từ bãi gửi xe.

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

TRUYỆN KIỀU VÀ THỜI ĐẠI @

Đã có một cuộc bút chiến trong văn học sử không phân thắng bại nhưng để lại một câu văn nổi tiếng :

“ Truyện Kiều còn,tiếng ta còn. Tiếng ta còn , nước ta còn “.
Câu nói cực thậm xưng dùng cãi nhau chứ đúng sai phải để thời nay xét đoán và từ đó rút ra một chút gì hữu ích.

Bảo Truyện Kiều là tuyệt tác của cụ Nguyễn Du thì đã hẳn, nhưng bảo Truyện Kiều là tuyệt tác của văn học Việt đến mức còn tác dụng giữ nước thì sai to.
Thanh tâm tài nhân-Đoạn trường tân thanh- KimVân Kiều truyện , từ tư tưởng tác phẩm đến bối cảnh câu chuyện, nhân vật, sự kiện , địa danh, điển tích toàn là chuyện bên tàu “ năm Gia Tĩnh triều Minh”. Túm lại 1 câu toàn bộ nguyên vật liệu là hàng tàu nhập khẩu. Cái này nó ám vào nước ta đến tận giờ và ăn sâu vào cảm tính người Việt đến độ không mấy ai thử đặt một câu hỏi lộn trái cái túi càn khôn văn học-văn hóa ra xem trong ấy có cái gì, hay dở thế nào.
Nó ăn sâu đến độ những câu Kiều nghiễm nhiên thay thế , chiếm chỗ ca dao tục ngữ thuần Việt và được tiêu dùng tiện lợi hàng ngày khi xử thế triết lí vặt kiểu như “ chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”.
Nó “ ghế trên ngồi tót sỗ sàng” trong gia sản văn học Việt vốn đã nghèo nàn còn bị chính cái triều Minh ấy cướp bóc triệt hạ đến mức không nhìn ra bộ mặt văn học VN thời viết bằng chữ Hán chữ Nôm.

 Đàn bà nước ta gấu lắm chứ có đâu lại để cái nhà chị Kiều thay mặt, kể cả đi thi hoa hậu hoàn vũ. Hai bà Trưng khởi nghĩa chiếm 40 thành của thiên triều, nói theo ngôn ngữ bây giờ , hai bà răng đen mũi tẹt chiếm bố nó cả Kuang Tung, Kuang Si ( Quảng Đông , Quảng Tây ) mà lại được dân tình người Hán gốc Việt ( Bách Việt ) hoan nghênh lập đền thờ nhiều nơi , còn hương khói đến tận bây giờ. Trong khi truyện Kiều là thân phận nữ nhi của xã hội trọng nam khinh nữ mà số phận “thăng tượng giáng cẩu”. Mở ngoặc giải thích tí, câu này là cho tàu văn mượn  thành ngữ tiếng Việt đó nha. Cái cô Kiều này phản kháng xã hội rất chi là tiêu cực “ được làm vua thua làm gái”; nói tiêu cực vì ăn may ăn theo Từ Hải được ngồi ghé ghế "first lady " cũng không xong vì “ngẫn “mà xui dại chồng đầu tư vào “con Hồ Tôn Hiến-index” nên sập 50 % sàn chứng khoán nhà Minh.
Tiêu cực hơn , khi thất cơ lỡ vận chỉ biết “ thanh lâu hai lượt thanh y hai lần”. Nghĩa là chẳng biết dũng cảm hay chăm chỉ đổi phận,  chỉ biết đi làm cô đầu nhà thổ hay làm Osin cho nó nhanh. Tư tưởng tác phẩm kiểu tàu này mà mang dạy cho bọn trẻ có mà họa. Mà hình như cũng họa rồi đấy khi có thành tích vượt chỉ tiêu chị em đi xuất khẩu sang Đài, sang Hàn có quota và sang tàu , sang Cămpuchia theo đường tiểu ngạch và buôn lậu.
 Chỉ cần so với “ ví đây đổi phận làm trai được, sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu “ của bà  chị “Hương – nôm” thì đã thấy cô Kiều đã truội ra khỏi cái tinh thần của một đất nước thờ Mẫu.
Vui nhất là nhân vật Linda Kiều trong truyện tranh báo Tuổi trẻ cười. Cô này mang theo “bản sắc kiều” được chuyển thể cải lương nhạc Pop , đá qua 1 tí “cô Kếu tân thời” Nguyễn Công Hoan,  chuyên trị mài cái nhan sắc của mình ra mà kiếm sống nhưng vẫn nhơn nhơn chảnh và sành điệu ,  chả có tí cốt cách khỏe mạnh của người đàn bà nước Nam sở trường nuôi chồng con ăn học , giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh.
Nói nàng rồi thì phải nói chàng. Bao nhiêu nhân vật nam giới trong Kiều đều chán đời cả. Được mỗi ông anh Từ Hải có vẻ anh hùng nghĩa khí lại mắc bệnh dại gái, lại là gái lầu xanh mà bàn việc quân cơ thì chết đứng là phải. Chết đứng cho oai 1 tị ra cái điều chết anh dũng bất khuất nhưng khi có tí hơi vợ thì lập tức đổ kềnh. Hồ Tôn Hiến thì rõ cái mặt của quan chức tàu, vừa hèn hạ vừa thâm hiểm trí trá, mượn cả tay đàn bà để lừa người mà đánh úp. Còn lại, tất cả hội văn nhân Kim Trọng , Thúc Sinh , Vương Quan…chỉ là lũ ăn hại, chữ nghĩa văn chương chỉ để ngâm vịnh tán gái lừa gái, chả làm được tích sự gì. Bài học của hội này chỉ dạy cho người ta cái nhu nhược bất tài “dài lưng tốn vải ăn no lại nằm”, cứ quanh quanh với mỗi cô Kiều mà không xong nổi việc gì.

Một bức tranh tổng thể Truyện Kiều như vậy, thì giá trị đích thực là ở đâu ?

Nói nôm ra  thì cụ Nguyễn Du có cái tuyệt tài xử dụng licence và nguyên vật liệu “ xách tay” hàng tàu về (nhân chuyến đi sứ), để cover  lại hoàn toàn bằng tiếng Việt rất xuất sắc, tỷ lệ “nội địa hóa” đạt 100 % và thỏa mãn tối ưu thị hiếu và thị trường văn học , văn hóa người Việt. Vì thế, Truyện Kiều giống như thần tượng bà Quan Âm hay ông Di lặc ( gốc tàu ) được bàn tay tài hoa VN, dùng gỗ mít , sơn ta, vàng quỳ mà chạm khắc sơn son thếp vàng thành ra tượng phật tượng thánh trong tín ngưỡng , văn hóa và dân gian Việt.

Còn cái mệnh đề ‘tiếng ta còn, nước ta còn “, cũng phải ngẫm lại,khi cái tiếng ta-Kiều người thì bảo là dâm thư, kẻ lại “lạy tiên Thúy Kiều” mang ra để xem bói thì ám quẻ cho dân ta mất rồi, chả có tinh thần đoàn kết dân tộc gì cả.

Sang thế kỷ @, cái gì còn lại của Kiều, sài nó thế nào để khỏi dùng phải hàng dởm, khỏi ngộ độc thức ăn tinh thần.
Cái này nan giải, nhưng phải làm vì nếu không làm , thế hệ trẻ sẽ nhè ra không chịu nuốt dù áp lực bề trên coi đây là sơn hào hải vị bổ béo của văn học  dân tộc. Không gì phi lí hơn khi dạy trẻ, bắt trẻ phải phân tích, bình luận, chứng minh rồi cảm thụ những giá trị ất ơ của cái tư tưởng cũ rich toàn mùi  phong kiến tàu. Không gì phi lí hơn khi tốn tiền chi cho các “nhà” ,các “cái ‘dính đến “ Kiều học “. Lai nhai hằng trăm năm chưa cãi nhau xong vài mươi cái từ nôm do lệ thuộc già nửa gốc chữ Hán nên không biết dịch ra quốc ngữ thế nào. Cứ cãi nhau cái “mày ngài” với ‘mày tằm” của ông anh Từ Hải làm gì không biết.

Cứ dạy văn dạy sử kiểu ngộ nhận tất sẽ thành ngộ độc.

Hay dạy Kiều bằng phim cổ trang làm ké bên TQ để cho lẫn lộn mù mờ một thể. Dạy kiểu ấy có khi lại sinh động, lại hot, người lớn cũng xin học lại Kiều vì thế nào chả làm cảnh Kiều tắm mà “rõ ràng trong ngọc trắng ngà, dày dày đúc sẵn một tòa ..3D”.
Nói dại, tất cả các chuyển thể Truyện Kiều đều hỏng hẳn vì bao nhiêu cái hay ho tinh tế nó nằm ở những câu lục bát tài tình của cụ Tố Như. Mang làm phim, bao nhiêu cái “trong ngọc trắng ngà “đẹp tuyệt vời của ngôn ngữ thi ca nó thành ra cảnh nude , cảnh hot của phim cấp 3  đểu + dởm à.
Mình mà được dạy Kiều thì chỉ xin Bộ Học 3 tiết.
Tiết một : bảo bọn trẻ rằng muốn khá phải “thoát Kiều” như Nhật Bản “thoát Á” hồi đầu thế kỷ XX , mới khá lên được. Còn cứ dính phong kiến tàu thì vào cái năm nhà nó “ bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng” mà nhà khá giả Viên ngoại còn bị bọn bán tơ vu vạ khởi đầu cho “đoạn trường tân thanh” và kết thúc bằng câu triết lý yếm thế xui người ta cam phận, không khá lên được.
Tiết hai : chọn một vài đoạn tiêu biểu nguyên bản “ Thanh tâm tài nhân” rồi so sánh với những câu lục bát Kiều, để thấy cái tài của cụ Tiên Điền đã mở mặt cho cái tác phẩm hạng bét ở bên tàu thành ra những áng thơ văn đậm chất dân tộc  VN đến dường nào.
Tiết ba : chọn ra tất cả những câu Kiều đã trở thành ca dao tục ngữ thành ngữ đang được dân ta dùng hàng ngày đã làm giàu có tiếng Việt. Giảng cho hiểu và học cho thuộc mà nói năng, làm văn cho hay, cho đúng.
Ấy là ước chứ hổng có nằm mơ, ai cho dạy kiểu ấy. Mình bằng lòng với sự mất dạy của mình để các Kiều @ được yên tâm , ổn định với sự nghiệp “đoạn trường”.
Còn mình dạy mỗi con gái võ Vovinam, Karate, khi gặp bọn Mã giám sinh, Thúc sinh, Hồ Tôn Hiến thì cứ tẩn bỏ mẹ chúng nó đi. Đừng có lăn tăn “bên tình bên hiếu” nặng nhẹ gì, cứ sức ta mà cứu lấy ta , thì may ra mới còn cơ mà cứu cha mẹ. À mà chả cần cứu đâu, cha mẹ xong phim rồi, ngồi trên nóc tủ thấy con sướng thì bố chỉ ngắm chuối xanh với gà khỏa thân cũng sướng theo con đấy. Con ạ.

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

MỘT THỜI ĐẠI KHÔNG QUÊ

Rất vớ vẩn và khó chịu khi phải điền vào một thứ giấy tờ phom phiếc ( form ) nào đó có cái mục “quê quán”. Riêng cái tên mục đã bất nhất : quê quán, nguyên quán , trú quán, sinh quán rồi nơi sinh…
Nơi sinh thì đồng bào sắc tộc ít người bảo : mình xấu hổ lắm, sao lại phải khai ra nơi sinh, ai chả sinh ra ở “đấy”. Đúng là bà con lạc hậu quá, bi giờ người ta chọn ngày đẹp giờ đẹp để mổ đẻ , nên nơi sinh còn có thêm cái vết mổ ở bụng, đâu chỉ ở “cái ấy”.
Quê quán thì chẳng biết có còn dính đến cái “quê hương là chùm khế ngọt” hay “ xưa yêu quê hương vì có chim có bướm”. Cảm thông với những người Việt sống ở nơi xa ngái chân trời góc biển, nhớ quê hương, nhưng Phó Đức Phương lại bảo “ thiếu quê hương ta về, ta về …đâu”. Mà ngẫm nghĩ 1 tí tẹo lại thấy chả cứ thiếu mà thừa quê hương cũng không biết về đâu. Hình như cái món quê hương này chỉ dùng cho người có tuổi. Bọn trẻ đang bay nhảy, đi được đâu càng sướng càng xa càng thích, tiếng Việt nói còn ngọng, nghĩ bằng tiếng Việt còn ngại, chưa hơi đâu mà nhớ quê. Nhưng khi cái già đứng lừng lững đầu giường mới thấy Cali, Paris , Sidney đẹp đẽ giàu có chả để làm gì, chỉ còn thèm bát cơm canh cua đồng quê nhà, thèm một vài người hàng xóm hàn huyên bằng tiếng Việt. Nói chung là vậy nhưng cái quê hương thời này còn phải thu xếp cho tiện nhiều bề, gia đình con cháu còn lo làm ăn thì quê hương các cụ là trại dưỡng lão đừng có mà mơ “lá rụng về cội”.
Đầu tiên, chắc phải nói nguyên quán. Cứ theo logic mà suy, nguyên quán hẳn là cái quê gốc rễ của mình. Nhưng ở cái xứ ta, anh Sơn bảo “biết đâu nguồn cội”, nếu cứ lần ngược theo gia phả dòng tộc thì nguyên quán đứt đoạn giữa chừng trong kí ức thành văn của một cụ gì gì đại ấy. Cứ trở ngược mãi như vậy thì dòng họ Trần oanh liệt 3 lần đánh quân Nguyên phải có nguyên quán tận bên tàu. Mà chả cứ họ Trần, họ nào của mình chẳng thế. Ngoại lệ duy nhất chỉ có họ Hồ của người Vân Kiều là biết chắc nguyên quán ở vùng núi Quảng Trị Thừa Thiên ; nhưng họ Hồ này là phiên bản là nickname vì bà con vốn không có họ nên nhận họ theo Cụ Hồ mà thôi.
Các ông làm nghề tổ chức nhân sự có muốn thọc mạch đến đâu về chuyện nguyên quán thì cũng phải có chừng có mực mà đặt ra lệ hỏi nguyên quán từ đời nào, vì ở ta nguyên quán đời ông khác xa đời cụ kị cả trăm ngàn Km.
Dẫn chứng thế này nhé, bây giờ hỏi nguyên quán ông vua Bảo Đại ở đâu ?
Thích thì bảo ở Huế.
Thích nữa thì bảo ở Thăng Long ( nếu tính Nguyễn Kim Nguyễn Hoàng )
Thích nữa nữa thì bảo ở Hà Trung Thanh Hóa.
Thừa quê hương nên ông ấy không biết về đâu, đành ở Pháp,  rồi gửi nắm xương tàn nơi cựu mẫu quốc.
Một vài bác công chức cán bộ tỏ ra rành rọt quy định bằng mồm là : quê quán thì ghi cái nơi ở ( cũng có thể là nơi sinh ) của ông nội. Cái này đúng tư duy  lí lịch 3 đời. Nhưng kì thực chả có ý nghĩa quái gì. Vì :
Nếu là “nơi sinh” thì  của ông nội cũng giống “nơi sinh “thằng cháu nội thôi.
Còn là nếu nơi ông ở thì nói lên được cái gì. Giả dụ nơi ở là Lệ Thủy Quảng Bình thì khi sống với quốc gia phải khai là cùng quê Ngô tổng thống hay khi sống với VC lại khai đồng hương với Võ đại tướng à. Nói vậy chứ, ối thằng xu thời nó khai kiểu đó.
Rồi đến sinh quán, cái này có vẻ rõ hơn một tẹo, chắc là bảo mày khai ra : đẻ ở địa phương nào. Tưởng dễ thôi vì gần gũi với chính mình, hóa ra cũng linh ta linh tinh cực phần hài hước. Đọc thấy rất nhiều lý lịch ghi : Nhà thương Từ Dũ, BV Phụ sản,  Hộ sinh cây đa Nhà Bò. Nhớ 1 chuyện cũ nhưng thật 100%, xếp bắt lính khai lý lịch, có thằng ít học nó cứ hỏi xoáy, xếp đáp xoay : mẹ mày đẻ mày ở trạm xá xã thì cứ ghi như thế  ( ông này quá giỏi biết chặn trước , gợi ý khéo kẻo nó lại khai bậy ). Ấy thế vẫn không thoát thằng quái, nó bảo dưng cơ mà u em đẻ rơi em ngoài ruộng lúc đang đi cấy, chẳng nhớ ở cánh đồng Chù hay cánh đống Cao thì em ghi thế nào . Hở xếp.
Barack Obama chẳng biết ghi CV tranh cử tổng thống thì khai sinh quán ở đâu , Indonesia hay USA, hay phải khai cả Kenya, mà chắc chắn cái này chẳng thêm được vài ba lá phiếu quyết định. Khác hẳn dân mình cứ biết vanh vách ông to nào quê đâu.
Ối quan to, đại gia đọc lý lịch thì toàn sinh quán quê hương cách mạng nghèo đói Thanh Hóa, Nghệ An ,Hà Tĩnh, Bắc Cạn, Bến Tre, Quảng Ngãi nhưng giờ toàn chễm chệ ở Ba Đình HN hay Phú Mỹ Hưng SG chẳng còn chút dây tơ rễ má gì với cái chùm khế lúc đắng lúc ngọt .
Thế mà cứ bắt nhau khai ra sinh quán, nó nhiều “tâm trạng não trạng” lắm, lúc thì khoe, khi phải dấu, lúc “tự hào” khi ngán ngẩm .
Rồi đến trú quán, cái này thì rõ nghĩa và hợp pháp là phải có , chứ không thành lang thang cơ nhỡ vô gia cư, phải vào “trại”à . Nhưng rõ với nước nào kia, chứ nước mình còn chán mới rõ vì thừa thãi sự hiểu và sự hành ,  vì khái niệm này hầm bà làng với địa chỉ, chỗ ở , hộ khẩu thường trú, tạm trú, tạm vắng KT 2,3,4..n gì gì đấy. Nghĩa là muốn nói cái chỗ anh đang ở nhưng “nói dzậy mà không phải dzậy “, vì chỗ đang ở chưa chắc đã là hộ khẩu thường trú . Người có hộ khẩu thường trú ở Nhật Tân có khi lại  đang ở tận Nhật Bản. Cái hộ khẩu này nó sống chết phải giữ từ thời tem phiếu di truyền đến tận giờ nên nhiều người theo công việc, học hành, theo con theo cháu đi tận đẩu tận đâu vẫn cứ giữ cái gọi là hộ khẩu thường trú. Còn người tỉnh lẻ có tiền mua nhà chung cư cao cấp tại HN, SG thì cứ tạm trú dài dài nơi ở thật. Cái nơi mình ở thật với cái nơi   ở trên giấy li thân li hôn với nhau hoàn toàn.
Túm lại ở xứ ta, cái điều đơn giản luôn luôn được làm cho phức tạp vì không bày ra cho phức tạp thì dân cần gì đến nhà quản lý khi họ buộc phải làm những dịch vụ công liên quan đến căn cước pháp lý một con người công dân. Những nhiễu nhương phiền hà thì miễn bàn vì có bàn chẳng được.
Chỉ buồn buồn cám cảnh vì cái trò chơi rắc rồi này nó bào mòn, nó phá hỏng tan hoang một tình cảm tự nhiên của con người về quê hương gốc rễ thân thuộc đã ăn vào máu thịt. Người HN thật bây giờ chỉ thấy lại HN như quê mình vào dịp Tết khi những người xứ khác họ về quê họ, trả lại một không gian yên lành như…xưa. Cái nơi mình gắn bó tự nhiên nhất , mang đầy kỷ niệm cuộc đời để thành quê, thành nhà mình bị cơn bão thời đại gì đó không thể gọi đúng tên nữa,  tàn phá thành ra một vùng đất để ở trọ , để làm nhà nghỉ , để kiếm sống, để tranh giành không gian sống và trút vào đó mọi rác thải cuộc đời.
Hay tại cái ông nhà thơ “ khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn “. Nói thế bằng đuổi ta đi thành kẻ tha hương à, mà đất nào cho “hóa tâm hồn” đây ?
Có nhẽ thế thật khi ông bà quê quán VN, cha mẹ đẻ bên Lào, con sang Mỹ thì mới có đời cháu đã thành sinh quán : Boston Massachusetts Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. 
Xin nói 1 câu, vừa là câu hỏi nhưng cũng là câu trả lời :
Từ nay trở đi, đố một ông nhạc sĩ nào dù có tài đến đâu sáng tác được một bài hát hay về Hà Nội trừ phi làm nhạc chế kiểu “ HN mùa này phố cũng như sông cái rét đầu đông em tôi bơi trong nước lạnh…”.