
Húp vội bát nước rau muống luộc cho khỏi nghẹn mà vẫn đắng ngăn ngắt.
NỢ bằng 1 / 3 GDP còn gì. Tính theo kiểu dân đen èng èng học đại học ra lương 3 tr thì nợ mất 1 tr. Mà đấy là mới tính đến hết năm ngoái, còn năm nay từ đầu năm đến tận giờ giá cả từ mớ rau đến vàng đô la toàn sốt nóng sốt rét đùng đùng thì không biết còn nợ thêm bao nhiêu nữa.
Ông nghị thì bảo lạm phát của ta ít thôi không phải cao nhất vùng.
Bộ trưởng tài chính thì bảo vợ tôi đi chợ cũng kêu lắm.
Mình Ứ phải dân kinh tế tài chính nên miễn bàn đến vi mô vĩ mô gì đó , chỉ biết chắc đồng tiền đang rớt giá thảm hại khi tiêu bất cứ cái gì. Bảo lạm phát 20 % là tính kiểu vĩ mô, còn gửi xe tối thiểu và đúng giá giờ là 3.000 đ, nghĩa là tăng 50 % so với đầu năm chỉ 2.000đ. Còn chi tiêu kiểu phong bì á, cứ gọi là gấp đôi. Đi thăm người ốm, trước bỏ phong bì 100.ngàn là được, bi giờ mèng phải 200 ngàn, biếu 100 người bệnh ốm thêm.
Nói cho nhanh một câu : tiền đang mất giá, người đang xuống giá không đánh đu được với giá cả thị trường định hướng ngất ngưởng.
Giải pháp nào đây ?
Có một giải pháp tuyệt vời đưa cả nước ra khỏi cơn khó khăn một cách “cao tốc” :
Đó là làm đường sắt cao tốc .
Cái này có một quan chức chính phủ đã nói rồi, kiểu gì cũng phải làm dù quốc hội năm ngoái chưa thông qua.
Năm nay có quốc hội mới với những 38 ông bà nghị doanh nhân ( đại gia ? ) thì tiền nhiều như quân Nguyên, cứ có xây là có tiền, xây đường cao tốc thì tiền càng cao tốc vào túi.
Dân ta sẽ “bà mẹ đi chợ trẻ con đi học bằng tàu cao tốc ( ? )”, chắc chắn sẽ mau chóng thoát ra cái chợ đắt đỏ và trẻ em cũng cao tốc thoát luôn ra khỏi trường vì không đủ tiền đi học.

Nhân tiện, làm luôn đường sắt cao tốc lên tận Đồng Đăng, thay đường sắt khổ nhỏ bằng đường sắt khổ to liền tịt với đường sắt tàu rồi cãi nhau đòi lại mấy trăm mét bị mất hồi xưa khi để nó nối ray vào sâu đất mình.
Nếu mình có vốn sẵn hay đi vay được ODA lãi thấp của Nhật thì mang gửi tiết kiệm ăn lãi cao hơn, còn cứ vay ngân hàng tàu mà làm khỏi cần thế chấp, chỉ tín chấp bằng 16 cái gì vàng đấy. Làm xong đường sắt cao tốc ngon lành thì mình xù nợ. Nó đòi thì mình bắt phải trả Hoàng Sa thì trả nợ cao tốc.
Thời buổi này, làm ăn kinh tế là cứ phải liều và không theo bất cứ quy luật bài bản nào mới thắng được, phải không ạ. Chứng minh ? / : Hồi mới mở chứng khoán, báo của ta đã giật tít kiểu giáo sư bảo không chơi , bà bán nước đầu ngõ không biết gì cứ chơi, kêt quả bà ấy thắng to mua được ô tô, còn giáo sư thì tất nhiên là không chơi thì thiệt, cái gì cũng thiệt chả cứ chứng khoán.
Ai biết thủ tục mách với, đội ơn nhiều nhiều , vì ở xứ mình, thủ tục quan trọng nhất, công trình giá trị mấy mà sai thủ tục thì vẫn trượt từ bãi gửi xe.
Nếu như món nợ ấy được sử dụng chính đáng thì ko có gì. Chỉ sợ đường chưa kịp đi đã thành ổ voi ổ trâu, cầu vừa hết bảo hành đã nứt...và ko biết tiền ấy đi đâu thôi. Còn đường cao tốc trước sau cũng sẽ có chứ, ko biết có nước nào phải mua vé về quê trước 6 tháng như ở VN này ko nhỉ?
Trả lờiXóa