Mưa xuân 9 giờ tối, nhìn ngang trời thì đẹp rũ rượi một tấm mưa giăng giăng mờ mờ như là romantic. Mà nhìn xuống đất thì nhèm nhẹp bẩn tưởi nhớp nháp ghê ghê. Nhưng đấy là giờ đổ rác. Khỏi cổng ngõ, nhìn quanh thấy la liệt vỉa hè, rãnh nước đầy những túi nylon quăng bừa bãi. Sang qua bên kia đường, cái xe rác quen thuộc đứng chịu mưa lẻ loi. Khi vừa đổ xong rác vào xe, chợt nghe thoảng qua một giọng nói nhẹ như ai đó đang nói với mình trong nhà ấm áp.
- Cháu biết ở phố này chỉ có bác đổ rác vào cho cháu, với lại ở phố bên N.H.T cũng có một bác như thế.
- Vâng, tôi cũng quen rồi, cũng tiện thôi mà , cho nó sạch chị ạ.
- Nhưng nhiều người họ vô ý lắm, cháu vừa quét sạch xong họ lại đổ ngay ra đường. Mà ở khu nhà bác có một anh gì cũng đổ rác vào tận xe cho cháu, chắc cũng người nhà bác nhỉ.
Có một chuyện tôi định nói với chị ấy nhưng lại thôi.
Chuyện thế này, cái anh gì đấy là thằng anh đèo con em đi xe máy trên đường, khi ngang qua một chị đang đẩy cái xe rác , con em vất cái hộp sữa uống hết vào xe. Nó cũng đã có ý khi uống hết cầm cái vỏ hộp đợi chỗ có thùng rác để vất, nay tiện có cái xe. Thằng anh mắng đồ vô học vất rác thế à, người ta cũng là người chứ, sao không bảo tao dừng hẳn xe lại , xuống tận nơi mà bỏ vào xe rác chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét