Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

MẸ ƠI

Vừa rồi, ngày 8.3. mọi người đều có làm một cái gì đấy cho phụ nữ. Con thì chẳng làm gì. Con vốn không thích các thứ "chào mừng", "nhân dịp"nên cũng chả băn khoăn gì lắm. Nhưng cũng nghĩ chứ. Để lắng lại hôm nay mới viết cho mẹ cho mình.
Hình ảnh cuối cùng và duy nhất đọng lại trong con khi nhớ đến mẹ là bóng dáng tất bật bồn chồn không dấu được nước mắt nên nỗi mẹ trốn con khi tàu chuyển bánh để khỏi đau lòng mẹ lúc đó, và để hôm nay sau 55 năm con mới thấm được cái đau của con. Khi ấy mới 7 tuổi con khờ dại quá, chỉ háo hức đi xa theo những cái gì chưa biết khuất phía chân trời. Con đâu biết giờ phút ấy là chia tay mãi mãi. Đau đớn hơn , chỉ 6 năm sau , mẹ không chỉ xa con mà xa ba xa các em và mọi người mãi mãi. Rồi chiến tranh lưu lạc, 25 năm sau con mới được tự tay nấu cơm giỗ mẹ. Rồi 35 năm sau con mới lại biêt chia tay lần ấy con không chỉ mãi xa mẹ mà cũng mãi mãi xa ba. May mà con cũng thành người bình thường và tử tế. Nhưng những đứa trẻ mồ côi không bao giờ lành vết thương thiếu mẹ. Nó có thể lớn lên nhưng nó chịu tật nguyền trong tâm hồn. Kín đáo lắm, ít ai hiểu. Mặc cảm khi nhìn bạn cùng lứa vui đùa, làm nũng, vòi vĩnh mẹ, còn mình từ 7 tuổi đã là đứa trẻ chỉ được phán xét đúng sai theo lẽ đời, không bao giờ được mẹ xí xóa cho " tội lỗi "của  trẻ con như ngủ quên dậy muộn. Tâm hồn con khô cằn, đanh lại quánh lại để chống chọi với đời, một tuổi thơ không hoa lá không tiếng chim kêu. Lớn khôn một tý vẫn không thoát khỏi mặc cảm đơn côi, cô độc. Đến tuổi yêu đường thành ra vừa khao khát được yêu lại vừa bản năng tự vệ phòng thân hồ nghi không dám tin vào một người con gái nào đó. Tật nguyền là ở chỗ đó. Giờ đây, khi con cũng đã có con, đủ cả trai gái, nhưng chưa khi nào con nói lại được với các cháu nỗi đau tật nguyền của mình. Mà cũng không định nói với ai. Nói làm gì. Chỉ biết thân phận nó như vậy, cái tật nguyền mồ côi nó làm con thành thằng người như bây giờ mà không thành ông nọ ông kia vinh vang được. Có mồ côi mẹ mới da diết yêu thương mẹ, mẹ của tôi và mẹ Việt Nam.

1 nhận xét:

  1. Rất xúc động.
    - "Chỉ biết thân phận nó như vậy, cái tật nguyền mồ côi nó làm con thành thằng người như bây giờ mà không thành ông nọ ông kia vinh vang được." - cái này không đúng rồi . Rất nhiều trường hợp là ngược lại , hoặc gần ...ngược lại ...hi hi hi
    - "Có mồ côi mẹ mới da diết yêu thương mẹ, mẹ của tôi và mẹ Việt Nam. " - cái này dễ động chạm lắm í , he he he - chả nhẽ những ng ko mồ côi mẹ thì ko thương mẹ chăng ? hị hị

    Trả lờiXóa