Những đêm đông giá rét, nằm trong nhà kín, chăn đệm ấm hôi hổi, con gái vẫn đòi nằm chung với bố.
- Mày toàn đạp tao, gác chân lên cổ bố , rồi xoay ngang xoay dọc dồn bố ra mép giường.
- Đâu có, con có biết đâu.
- Ngủ say lừ, có khiêng mày quẳng xuống đất cũng không biết. Phắn ra giường mày đi.
- Ấy không đâu, con xin bố mà, cho con nằm ké.
- Sao mọi khi nằm một mình được.
- Hồi này con nằm một mình sợ lắm.
- Sợ gì , ma à ?
- Không. Con sợ tiếng rao đêm. Cứ nửa đêm về sáng 1-2 giờ gì ấy, có tiếng ông rao " bánh khúc ơ".
- Rao bánh khúc thì có gì mà sợ.
- Bố ơi. Tiếng rao nghe buồn lắm. Giữa đêm khuya rét mướt như thế, ngoài đường chắc chẳng có ai, chỉ một mình ông ấy lủi thủi đi bán bánh khúc. Con nghe thấy buồn , rơi nước mắt , rồi đâm sợ. Cứ cái giờ ấy con lại giật mình thức giấc nghe tiếng rao đêm. Con sợ tiếng rao, con sợ bánh khúc. Sao khuya khoắt thế mà ông ấy lại phải đi bán bánh, có ai mua bánh cho ông ấy không.
Con gái rồi cũng ngủ khì. Còn mình nằm nghĩ lẩn thẩn. Bánh khúc thì ngon kiểu quà quê mộc mạc, chân chất, vừa xôi vừa bánh với mùi lá khúc không đâu có được. Giữa thời buổi hiện đại này, bánh khúc vẫn là thứ quà ít ỏi còn sót lại đây đó vỉa hè. Bánh khúc không bán trong siêu thị. Bánh khúc không cô Kếu tân thời bọc giấy bóng đóng hộp như bánh cốm, không bao bì giấy thiếc đóng hộp nửa hiện đại như bánh đậu xanh. Bánh khúc còn chân quê nhưng nghe nói cũng bị lai thói thị thành khi không còn nhiều lá khúc, người ta thay lá cúc tần gì đó ( mình cũng chẳng rành chẳng biết ).
Giữa những chocolate, chewing gum, kẹo dẻo kẹo cứng, bánh qui, bánh snack các loại xâm lược Vina kẹo bánh, bánh khúc thui thủi tủi thân mà vẫn sống lay lắt lang thang với người bình dân Việt. Vẫn còn có trẻ con biết bánh khúc xôi khúc là phúc tổ lắm rồi. Nhưng làm sao mà nói cho trẻ hiểu. Từ xa xưa, khi bố còn trẻ con như nó cũng đã nghe tiếng rao đêm "bánh khúc đê" heo hút dọc dài phố vắng Hà Nội suốt những đêm đông. Chắc cũng là ông là bố của cái ông bánh khúc thời @ này. Cũng thân phận một đời người, một gia cảnh nào đó trôi mãi một dòng riêng. Mà cái dòng riêng, lạch riêng ấy mới bền bỉ ,cần mẫn , nhẫn chịu làm sao khi phố phường con người đổi thay chóng mặt quay cuồng, mà, cái tiếng rao khuya bánh khúc vẫn thế , chẳng hề suy suyển.
- Bánh khúc đê.ê..ê..eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
Lại chợt não nùng và hoang vắng cất lên. Buồn. Cô đơn. Thảng thốt. Cam chịu. Cứ lê thê mãi như đêm dài chưa sáng.
Con gái lại giật mình, đôi mắt tròn tỉnh thức không chút ngái ngủ. Nằm im không nói , lắng nghe, cựa quậy một cái gì mơ hồ, chỉ từ từ về lại giấc dở khi tiếng rao xa dần xa dần, rồi, im lặng của đêm.
Trái tim này về sau có thể thành 1 nhân cách lớn đây
Trả lờiXóa