Nhoáng một cái, độ chục năm, cái Internet đẻ sòn sòn năm một ra Email, Ebook,..và E báo, từ báo in phiên sang báo điện tử đến các www rồi Blog. Nhanh như điện, tiện như E......các kiểu. Nhưng ngẫm ra đấy vẫn chỉ là thay tờ giấy dán liếp dán tường bằng keyboad và ADSL hay Wifi. Báo chí xứ mình từ buổi còn gọi là nhật trình đến nay là báo điện tử vẫn nhang nhác như nhau. Trước có lá cải thì giờ là lá cải điện tử. Trước là xe cán chó thì giờ là xe khủng đại gia bị ngập nước. Cái câu của ông Tản Đà chỉ sửa mấy chữ vẫn đúng nguyên sau kém chục đầy trăm năm :
" Dân 86 triệu ai người lớn
Nước mấy nghìn năm vẫn trẻ con...".
Người mình, nước mình có đầy đủ đầu mình chân tay các bộ phận cơ quan đoàn thể như bất cứ người nào nước nào, chỉ tội bé mãi còi xương suy dinh dưỡng nên có khôn mấy cũng là khôn của thằng lỏi lời nói chỉ được vài lạng trọng lượng quy ra thóc ra thịt chứ chưa được quy ra vàng.
Nói vậy thôi, chứ báo chí ta giờ tiến bộ nhiều trong chữ nghĩa từ ngữ lắm, phong phú lắm, sống động lắm, ma lực lắm và cập nhật lắm. Mở cửa để ào ào chữ nghĩa nhập khẩu đủ các đường đại ngạch tiểu ngạch. Mà tiếng ta là tiếng phiên âm cho nên nó dễ phiên âm của đủ các thứ tiếng nói, tiếng kêu và tiếng động theo dạng surround âm thanh vòm nên nó " phê" lắm. Rồi lại thấy nói báo lề trái lề phải nghe hãi như thời buổi tắc đường kẹt xe. Thế này thì phải có đèn xanh đèn đỏ đèn vàng, có giải phân cách cứng mềm, vạch liền vạch đứt và tối ưu hiện nay là giao thông kiểu xoay tròn bùng binh hay bịt ngã tư đi quá lên rồi quặt lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét