Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

HỘI CHỨNG GIAO " LU ".

Gọi là hội chứng vì nhiều bệnh có cùng cái biểu hiện này.
Bệnh giờ thì nhiều lắm , không kể hết được. Đây chỉ kể riêng bệnh ti-vi.
Hiếm có dân nước nào mê TV như dân mình. TV để xem đủ các thứ mà nhà đài cho xem chùa hay xem mất tiền. TV thành cái mồm để dân tình ăn các món ăn tinh thần.
Nói như các cụ , vậy là bệnh vào từ đằng mồm.
Khác mỗi, ăn uống bậy bạ thì Tào Tháo đuổi biết ngay, hiểu liền.
Ăn bậy về tinh thần,  độc hại thì lâu dài nhưng lại khó nhận biết hoặc nhận biết ngược, cái sai bị hiểu là tốt và cái đúng nhiều khi bị dè bỉu lên án đáo để.
Sai đúng không cần biết nhưng thường nghe một câu biện hộ “ TV bảo thế.”
TV thành ông cha giảng đạo, ông sư thuyết pháp cho các tín đồ đạo TV.
Thế nên, ai mà được lên TV coi như bố tướng, vinh hạnh cả họ cả làng. Lớp mẫu giáo con bé nhà tôi được quay TV đấy, tối nay nhớ xem VTVx nhá. Ông giáo sư nhà tôi , tối qua nói trên TV nom oai như cóc cụ, chẳng bù ở nhà bị tôi mắng xơi xơi vì toàn đái són khai mù. Con dâu nhà bác bữa nọ trên TV…Thôi chả kể nữa. Đây không rỗi hơi.
Kể là kể cái này. Sao thiên hạ thích được lên TV thế nhỉ. Này nhé : iem lên đây giải thưởng là phụ . chỉ được gặp anh Lờ Vờ Sờ là iem hạnh phú lắm rồi. Cả đời cống hiến cho sự nghiệp , hôm nay vinh dự được giao lưu trong chương trình XXX với chị Tờ Bờ Lờ , tôi vô cùng tự hào….
Có bữa bật TV, ấn 1 phát  thấy mấy bà ngồi trên sân khấu, ngứa tay ấn phát nữa lại mấy ông ngồi trên sân khấu, tức tay ấn phát nữa mấy cô mấy cậu lại ngồi trên sân khấu. Ấn phát nữa vào nút power cho xong hẳn.
Câu đầu tiên nghe đã chối : xin trân trọng kính mời PGS, TS, NGƯT, TTND, GĐ TTDSKHHGĐ, Chủ nhiệm đề tài NCKH cấp NN về…( về cái khỉ gì đó quên mất rồi vì lắm chức danh quá )…LÊN SÂN KHẤU.
Tại sao lại lên sân khấu ? Sân khấu là cái chỗ để DIỄN. Mời các vị ấy lên diễn cái gì ? Thế ra cái buổi giao lưu gì đấy là biểu diễn à ? Diễn tuồng khoa học , diễn chèo kinh tế hay diễn cải lương giáo dục. Diễn gì thì cũng là diễn và diễn gì thì cũng là nhảm.
Cánh làm nghệ thuật khi bình phẩm buông một câu thằng ấy diễn quá là coi như thằng ấy vất.
Mà đã lên sân khấu thì phải phấn son một tý, mặt mộc là không có được , nhà đài phải có người cầm chổi làm tí vôi ve phẩy phẩy lên mặt người diễn. Của đáng tội chị em thì phẩy , thì phủi,  thì xoa,  thì trét chỉ có từ đẹp trở lên đến…xấu. Riêng các bậc đức cao vọng trọng, trượng phu quân tử mà cũng phải trang điểm thì thành pê-đê à.
Rồi đàn ông phải complet cravat, đàn chị phải áo dài váy gip ( jupe ) khăn choàng các kiểu cho nó trịnh trọng. Trời nóng vãi, nhìn phát ngốt. Sao cái lão Larry King suốt đời mặc sơ-mi có 2 cái dải đeo quần làm MC mà không bị bọn CNN nó chấn chỉnh nhỉ. Phải VTV á, ông có là King thì cũng cho nghỉ khỏe vì ăn với mặc không nghiêm chỉnh.
Thứ đến là ngồi chễm chệ trên đi-văng chờ đến lượt MC hỏi thì thưa thốt. Mà chỉ nói trong cái khuôn khổ người ta định nghe thôi nhé. Nói quá , nói chệch là nó cắt lời không thương tiếc đâu. Lắm lúc thương mấy cụ khốt, được vời tới, được lên TV, được nói lời tâm huyết giăng giối đang phê bị bọn trẻ nó cắt cái toẹt. Các cụ già mà còn nai ( nai thật mới đau em chứ ), cứ tưởng nó trân trọng hỏi chuyện mình thật.
Thưa các cụ, nó mời cụ lên diễn phụ họa cho cái chương trình của nó thôi. Chỉ được nói gọi là , phơn phớt thôi. Các cụ lại định lợi dụng diễn đàn à. Xin lỗi. Xin cảm ơn.
Kich bản của các kiểu giao lưu ấy thì muôn người như một. Đầu tiên là phải xác định nhân thân tên tuổi ở đâu làm gì. Không hỏi cũng tự khai rất đầy đủ chi tiết hơn cả khai trước tòa. Nếu ú ớ không biết khai thế nào cho phải đạo sẽ được MC tận tình gợi ý cho màn  diễn không bị cháy vở. Ấy vậy mà đôi khi cũng bị cháy to kiểu Lượm đấy.
Nội dung giao lưu là gì thôi khỏi bàn vì nội dung  luôn luôn là tốt là đúng kể cả vụ sex Nhật ký Vàng anh hồi nọ. Ai thích ăn cơm ngắn phở dài tùy khẩu vị, miễn bàn.
Kết thúc bao giờ cũng có tiết mục tặng hoa, thỉnh thoảng có tài trợ thêm quà thưởng.
Phút giây này mới thật cao trào hân hoan phấn khởi. Nhà đài, nhà tài trợ, nhà liên quan, nhà mình lũ lượt ôm những bó hoa tươi thắm vây quanh chụp hình, quay phim vẫy vẫy tay chào trong tiếng nhạc rộn ràng.
Giao lưu thì cứ giao lưu, lâu ngày nó bị gián nhấm mất 1 chữ ư mới thành giao lu.
Hết vở diễn mọi việc trên đời vưỡn cứ đời mà diễn chẳng dây dưa gì đến những cái đã giao lưu. Bảo giao lưu để chơi cho nó vui thì cũng chẳng bổ ích gì với một món vui đóng hộp mì ăn liền. Bảo để giáo dục thì chả biết có phải không vì đã có Người đương thời hồi ấy bây giờ thành người đương TÙ.
Sợ nhất nhỡ một ngày nào đó , mình già như mấy cụ lại bị / được vợ con nó mời ngồi lên ghế đàng hoàng mặc complet cravat / khăn xếp áo thụng đỏ có chụp ảnh, quay camera  tặng hoa kèm những lời có cánh…giống y như buổi giao lưu TV thì mình….! He he . Hu hu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét