Gõ một phát vào Google , nó đùn ra một đống tướng : 45.000.000 trong 0,10 giây cho cái từ khóa “ văn hóa “.
Dân mình chắc là có văn hóa cao ngất ngưởng hay quan tâm đến văn hóa ngang tầm một dân tộc mấy nghìn năm văn hiến, nên mới search cái từ này nhiều vậy .
Thật vậy không ?
Ra cửa đụng vô mấy cái biển gia đình văn hóa, cụm dân cư tổ dân phố văn hóa.
Ra đường được nhắc nhở văn hóa giao thông.
Trên TV, trên báo chí, trên đủ các thứ đều nhan nhản những chữ văn hóa đi kèm với một cái gì đó nhiều khi vốn chẳng mấy dính đến văn hóa. Văn hóa thành ra cái cra-vat thắt vào các loại cổ áo và cổ người để cho cái áo không cổ hóa ra nịch sự nhờ vào cra-vat.
Thử kể chơi chơi. Văn hóa ứng xử, văn hóa tiêu dùng, văn hóa giao tiếp, văn hóa cơ quan, văn hóa lễ hội, văn hóa tranh luận, văn hóa doanh nghiệp, , văn hóa công chức, trình độ văn hóa, văn hóa ẩm thực v.v và v.v….
Thôi , kể mãi mỏi mồm lắm, đành mượn đỡ một câu thuộc dòng văn hóa văng tục có truyền thống văn hóa miệt vườn ; cái mẹ gì cũng văn hóa hết trơn mà chẳng có thằng cha nào văn hóa hết trọi.
Sao vậy ta ?
Cái này kêu bằng văn hóa kiểu bột ngọt.
Ba cái nhà hàng làm ẩu, mấy bà nội trợ vụng, mấy cái thứ mì ăn liền hay cho đại bột ngọt vô đủ các thứ món ăn. Đáng lý, thức ăn muốn ngon ngọt thiệt lòng thiệt bụng thì chịu khó mua thịt mua xương về ninh hầm lấy cái vị chân chất của đạm. Nhưng vì ẩu, vì muốn khỏi làm ăn cẩn thận tử tế, khỏi tốn tiền, khỏi tốn thời gian mà lại lừa được mấy cái mồm dại ăn nên cứ tương đại bột ngọt vô là món gì ăn cũng thấy ngòn ngọt giông giống cái ngọt lành mạnh tự nhiên vốn có của thực phẩm chính thực.
Tụi tây nó sợ chết, sợ đủ thứ nên nó phải nghiên cứu tác hại và hạn chế từ khuya rồi việc dùng bột ngọt. Rét-xì-to-rần muốn có khách ăn phải trương cái bảng to tổ chảng : ở đây không dùng bột ngọt.
Hồi xưa, ở ngoài Bắc, chỗ nào chỉ toàn đàn bà con gái mà,lọt vào 1 thằng sứt môi lồi rốn cũng được kêu là mì chính cánh. Đại lục viện trợ cho cơ man mì chính dạng tinh thể tốt hơn loại mì chính bột nên được gọi mì chính cánh là một thứ giá trị đo bằng bắc thang lên hỏi ông trời.
Bi giờ, con gái xinh tươi chân dài xài iPad mà lại tự hào khoe người iu mình là bột ngọt dám bị mời cả đôi đi Biên Hòa trong Nam hay Thường Tín ngoài Bắc.
Bột ngọt / mì chính ( cho dù mì chính cánh ) chỉ là cái thứ lấy đầu đũa khều khều ba hột cho thêm vô món ăn như gia vị , đâu có đổ cả cân vào thùng nước dùng nước lèo mà thành văn hóa ẩm thực được.
Cũng như vậy, tất cả những gì thực sự là văn hóa tự nó đã đậm đà khỏi cần cho thêm bột ngọt.
Thời này, có nhiều thứ khủng hoảng : triết lý, lối sống, đạo đức, đức tin, tâm linh, thẩm mỹ, học vấn, giáo dục…những cái làm nền móng cho xã hội bị đảo lộn , thay đổi giá trị khiến cho cái thường bị gọi là văn hóa không còn là văn hóa nữa.
Khi không có hay không đủ phải kiếm cách sao cho đủ thôi.
Kiếm nhanh nhất, khỏi tốn đủ thứ , lại nhanh có sản phẩm tiêu dùng kiểu đi tắt đón đầu mì ăn liền thì trồng nhiều củ mì củ sắn, xây nhiều nhà máy chế biến bột ngọt cỡ Vedan, Ajinomoto, rồi cho quảng cáo tùm lum trên các loại kênh TV cho người người , nhà nhà , cơ cơ quan quan..xài thả dàn, thỉnh thoảng thêm khuyến mãi miễn phí từ thiện. Vậy là OK.
Nhưg dịch ra tiếng Việt lại là không tốt không được.
Văn hóa đích thực là cái hồn cốt, xương tủy của con người, dân tộc và nhân loại phải nấu thành cao như cao hổ cốt mới quý .
Cao văn hóa phải tốt hơn bột ngọt văn hóa nhỉ.
Vậy thì xin mấy cha đừng bỏ đại chữ văn hóa vào những gì không thuộc về văn hóa.
Sợ nhất đến một ngày vợ dặn chồng : “ Anh ơi, hôm nay đi hát karaoke thì phải có văn hóa mãi dâm với mấy em ca-ve nhé”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét