"Ngày chủ nhật buồn, còn ai ...còn ai..."
Câu hát họ Trịnh mấy mươi năm vẫn cứ vận vào ngày chủ nhật này : 29.5.2011.
Buồn thật.
Hòa thượng Thích học Toán đã đóng cửa chùa tháng trước.
Không còn chỗ cho viếng cảnh thiền để mong chút tĩnh tâm hay một niềm an ủi.
Bây giờ lại đến cô Tư Cà Mau "kéo rèm". Dù Tư đã tuyên ngôn khe khẽ là "riêng tư vừa đủ" mà vẫn phải đến lúc"đã khô đến giọt kiên nhẫn cuối cùng".
Cũng biết Tư xử đúng mà sao vẫn thấy buồn, thấy tiếc, thấy lơ vơ "bất tận".
Nhìn vào màn hình thấy chán.
Nhìn ra biển Đông thấy buồn ngao ngán hơn.
Tự nhiên nghĩ sao cha ông ta toàn gọi bọn nó là tàu. Ba tàu, tàu khựa... cho đến tàu ..lạ, mà thực nghĩa lại là tàu quen, quá quen đi. Quen mặt quen mũi mà khó quen lòng.
Tự nhiên nghĩ sao cha ông nói lòng yêu nước ( để nói về tình yêu Tổ quốc-dân tộc-nhân dân ), có phải vì đất nước ta có hơn 3000 cây số bờ biển và có sông Hồng, sông Cửu Long.
Cái mặt tiền trông ra thế giới 3000km quá đẹp quá rộng mà thành ra khó rào dậu phên che.
Hai con sông lớn sinh thành hai vùng châu thổ phì nhiêu lúa gạo lại nằm cuối nguồn, nguy cơ từ đầu nguồn giữa nguồn sao trong tầm tay ta được.
Ở nơi đất mũi cuối trời kia, lắng phù sa và lắng cả mọi nỗi niềm , Tư nhỉ.
Tản mạn linh tinh vậy chả mong thành sầu chung sầu riêng chi được, chỉ vơi bớt chút gì thì vơi.
Nhưng thôi, học bác Phùng Quán, nay ta "vịn vào trang blog mà đứng dậy"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét