Viết dưới chân Yên Tử
Thinh không !
Thinh không !
Thinh không !
Thinh không thiếp vào mông lung
Cho một quầng trăng thức dậy
Mơ màng thinh không có thấy
Đêm vàng đau đáu trăng trông
Thinh không bát ngát như ngân
Mơn man cõi mơ cõi thực
Tiếng khuya như con trẻ thức
Quờ vào hơi mẹ vắng không
Thinh không mênh mang mênh mông
Đung đưa vành nôi thức ngủ
Thức chong hay đang thiếp nữa
Nhạt nhòa trăng tan trong sương
Thinh không !
Thinh không !
Thinh không !
Tiếng chuông lần về xưa cũ
Chợt nghe ngày mai gọi cửa
Đêm nay thành đêm không đêm
Thinh không
Thinh không
Thinh không
Tiếng chim từ quy khắc khoải
Đêm lụi sương tàn gọi mãi
Rạng mai biết chăng bình minh
Thinh không
Thinh không
Lặng thinh .
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaThinh ko cần lắm
Trả lờiXóaCho ta nhập thiền
cho đời bớt bẩn
không dễ phát điên...
Thinking cần hơn
Đời tuy bể khổ
có trốn được đâu
vẫn cần phải sống
vẫn lắm sắc mầu
Mén thì đang lớn
Phix đã vào đâu ?
vẫn cần Think Có !
Thinh Không mơ sau !!!
he he ...
Thanks Dinh. Bài này viết lúc nửa đêm một mình một cõi ,thiền và đêm ru cho mình về lại cõi mình .Không lo lắng quá về cái thập giá đang vác trên vai. Đây là một bài đắc ý vì đắc đạo. Viết đã già 1/4 thế kỷ, khi đọc cho cụ Văn nghe, cụ ngồi lặng một lúc rồi bảo cậu đáng ra làm thi sỹ hơn làm bác sỹ. Đội ơn cụ dạy bảo, không nên làm bác sỹ thì đúng quá rồi nhưng làm thi sỹ thì hổng có được.Mình nhà quê đội nón mê thích ngồi bệt ăn cơm nắm nằm một mình không rủ rê mồi chài được " làng Thơ " nằm cạnh. Chỉ thỉnh thoảng uống rượu lơ tơ mơ bị sặc ra một bài gọi là thơ, sẵn blog đăng cho vui, được bác đọc cho là quý. Chẳng may có em nào thích thì lại không dùng tán gái được vì "thinh không "
Trả lờiXóa