Ngày xửa ngày nay, ở xứ Liên hiệp châu Ái, có một cặp vợ chồng trẻ, chẳng giàu chẳng nghèo , gặp buổi động đất động giá , bàn tính với nhau đi xa kiếm một cuộc đời mới. Nói là làm, bán tất mọi thứ rồi khăn gói tay nải lên đường. Lúc thì hàng không giá rẻ, lúc thì tàu hỏa siêu tốc, lúc xe đò , lúc cuốc bộ. Đến được một xứ nọ có núi có biển có sông có rừng có ruộng có vườn, bèn dừng chân tạo dựng cơ nghiệp.
Nghe nói xứ này có những hòn đảo nhỏ to gần bờ dễ kiếm ăn bèn tìm đến bến tàu cao tốc định ra đó , chợt lại thấy có cáp treo dăng ngang biển xanh thật tiện mà đẹp nhìn nữa, nên xếp hàng mua vé . Vé lại rẻ bèo so với tiền đi tàu con thoi lên thăm ông trời nên vô tư khỏi lo viêm màng túi quần , rồi chỉ nhoáng cái họ đã đến miền đất hứa.
Thật vô cùng kỳ lạ như trong chuyện cổ tích lúc họ còn tán tỉnh nhau khi yêu, ở xứ sở đảo này cái gì cũng bóng mượt, cái gì cũng sáng choang, cái gì cũng vun vút, cái gì cũng thấy làm sao ý ở trong lòng, mà không biết là cái gì.
Khổ nỗi, cái đảo này được gọi là đảo Ngọc vì toàn thứ ngọc ngà châu báu nên họ không cho kẻ nhập cư mang cái ăn, thức uống phàm tục vào, thành ra vợ khát chồng đói. May nhờ có ông bụt mọc từ trên xe Limousin hiện ra nhận cho làm thuê nên qua được đận lạ nước lạ cái.
Lại thấy ở đây có nghề yến sào làm ăn phát đạt giàu có lắm nên vợ chồng rắp tâm tìm cho rõ ngọn nguồn mà đổi đời. Hóa ra yến sào không phải là món ăn đặc sản sào yến bằng dầu ăn Con voi, mà là cái tổ con chim yến trên vách đá.
Cái tổ này lại làm bằng nước dãi của con chim yến nên mới hiếm, mới lạ, mới bổ hơn sâm. À ra thế. Nước dãi mà lại quý thế, ra tiền thế.
Vợ bảo hay mình đi học nghề leo vách đá lấy tổ yến. Chồng bảo có cách nuôi chim yến để nó làm tổ trong nhà khỏi phải leo trèo mà vẫn lấy được tổ yến. Thế thì mình làm đi.
Chồng còn nghĩ ngợi thâm sâu hơn. Chẳng gì họ cũng người Liên hiệp châu Ái nên thông minh vốn sẵn tính trời. Phải tình kế lâu dài. Lại phải đi tắt đón đầu. Lại phải nhiều thứ. Nhưng đói nên phải lấy ngắn nuôi dài vậy. Vợ tạm đi bán vé số qua ngày để chồng nghiền ngẫm ngâm cứu cách làm giầu.
Nghĩ rằng , mình là người đất địa linh nhân kiệt, nước mình lại biển bạc rừng vàng , sao lại không bằng con chim yến. Nước dãi yến thì chỉ là nước dãi nước bọt nước miếng. Nó chỉ là con chim bé tẹo ăn sâu ăn lá có được ăn đặc sản sea food như mình đâu mà sao dãi nó lại quý. À, tại vì nó lấy dãi làm tổ. Quý ở cái chỗ nước dãi dùng để làm tổ chứ không dùng để nhổ vào mặt nhau.
Mình ạ, ta nghĩ ra cách giàu to rồi. Cách gì ? Ta tự làm lấy cái tổ yến . Tưởng gì, thì bi giờ người ta làm tổ yến trong nhà xây cao tầng đấy thôi. Không phải, ta làm cái tổ nhưng là tổ người bằng nước dãi người. Dở người à, ông là chim thì ông đi mà làm tổ, còn tôi là bướm thì tôi đi tìm hoa thơm mật ngọt thôi. Mà nước dãi của ông thì như nước dãi chó dại, điên nó mua.
Vợ chồng cãi nhau dằn vặt năm canh giấc chẳng lành. Một bình minh mới đang rạng rỡ trên biển lớn. Họ lại bắt tay vào việc kiếm sống nhọc nhằn thường nhật. Vợ bán vé số, chồng nghĩ phát minh làm giàu bằng …người sào. Í quên không được , phải gọi là nhân sào mới chính xác là tên khoa học, tên thương mại, nay mai thành cả thương hiệu nữa. Cái gì cũng phải bắt đầu đúng đắn từ tên gọi, từ nghiên cứu lý luận mới ra được chân lý thực tế.( nói diễn nôm là có được tiền tươi thóc thật ).
Ngày qua ngày, người chồng hăng say, miệt mài , cần mẫn thử nghiệm người sào bằng chính nước bọt của mình. Đầu tiên, súc miệng thật sạch, kiêng nói những gì phàm tục nghịch nhĩ để cho mồm , cho dãi nó sạch. Rồi tiếp theo ăn thử mọi thứ từ rau cháo dưa cà đến cao lương mỹ vị cốt tìm ra cái thứ dãi nào bổ nhất.
Đến một ngày nọ, vợ chồng hôn nhau, vợ bảo lâu lắm mới có được cái hôn ngòn ngọt. A! Thế là thành công bước đầu. Không cần biết do ăn cái gì ta vưỡn vượt qua được giai đoạn nghiên cứu nước dãi. Phát huy thắng lợi tiến lên giai đoạn làm tổ dãi người.
Lại những ngày gian khó nhịn ăn nhịn mặc nghiên cứu xây tổ người bằng nước bọt. Thôi thì tha về đủ thứ rác rưởi lau lách que củi gach đá vôi chạt…linh tinh thứ , không cứ là vật liệu xây dựng. Rồi lại nhổ nước bọt nước dãi ra dính các linh tinh thứ ấy lên tường. Vượt qua biết bao công lênh khó nhọc rồi cũng đến cái ngày nhân sào bám chặt vách tường. Cái nhân sào này cũng thấm máu con người đã xây nên nó. Người ta bảo yến sào mà có dính ít máu chim yến là quý –hiếm-bổ lắm.
Vậy cái nhân sào có dính màu này chắc hẳn là bổ béo hơn đứt cái yến sào kia.
Phải thử.
Người chồng gỡ cái tổ người –nước dãi người của chính mình mang rửa sạch, nhặt sach rồi hấp cách thủy với đường cao tốc AH số 1.( một sáng tạo vượt bậc thay cho đường phèn ).
Trong những ngày ấy, người vợ đi bán vé số dạo lang thang khắp đầu spa cuối resort.
Sao lại gọi là vé số nhỉ. Chắc là cái số mua được bằng vé. Ai tốt số, thì có lười vẫn có tiền ty tỷ. Ai gặp cái số nó khổ thì chạy trời cũng không tránh được khổ. Cứ nhẫn nhịn mà lầm lũi đi bán cái số khổ của mình, họa may có ngày mở được cái mặt.
Mà họa may thật, một ngày kia, đi bán ở nhà hàng, thấy một ông tây cứ nhìn nhìn, nom sờ sợ là lạ. Rồi ông ấy hỏi lô tô ? Loto ?.Thị ngẫn một lúc cố đoán lô tô là cái quái gì nhỉ ? Không hiểu. Hỏi mấy anh bảo vệ, mấy chị tiếp viên xem ông tây bảo gì. Các anh chị í bảo ông ấy hỏi nhà chị có lỗ to không. Lại ngẫn một tỵ rồi hiểu ra , đỏ mặt tím mặt. A cái quân mất nết, nó lại bảo mình là giống lấy lỗ làm lãi à. Chị cắm đầu chạy thẳng. Hôm sau lại qua đấy, lại ông tây ấy, lại lô-tô lô-tô, chị còn giận còn ức nhưng cứ chìa cả nắm vé số vào mặt lão. Lão ấy mua hết cả nắm vé. Lần đầu tiên trong đời vé số bán được hết ,được bữa tươi cả vợ cả chồng. Phúc đức còn to chán.
Rồi ông tây ngày nào cũng mua cả nắm cả mớ . Chị cũng dần dần quen với ông ta.Chị cũng nghe nói thời buổi bi giờ phải biết tiếng tây. Còn ông tây muốn làm ăn với ta cũng phải học tiếng Việt. Thế là chị học hê-lô hê-lô,gút-bai gút-bai.Ông tây bập bẹ chìa tập vé số lô-tô lô-tô lơ lớ nói. Chị bảo lỗ to lỗ to. Ông ấy gật lấy gật để. Ông tây tra từ điển điện tử định nói tôi lỗ to vì mua bao nhiêu vé số chẳng trúng cái nào. Chị chàng lại nghĩ sâu xa hơn chắc nó mèo mình lỗ to làm bồ làm vợ hờ của nó. Ừ thì cứ gật. Mất gì của bọ. Gật cho nó giàu tưởng bở mà mua nữa vé số cho bà mày.
Ở nhà, anh chồng đã hấp xong bát nhân sào , cung kính bưng ra suýt soa như khấn. Cái nhân sào này nó bỏng rẫy, bốc nóng bốc mùi ngào ngạt điếc mũi , nhưng không phải ngào ngạt thơm mà ngào ngạt thum thủm. Hơi khó ngửi. Nhưng nhân sào dãi người thì nó phải nặng mùi hơn yến sào dãi chim chứ.Chuyện vặt , chuyện thường. Cứ phải thử. Húp một ngụm thấy đăng đắng sao ấy.
Thị vợ dần dà đổi nết ra , thấy ông tây đáng trọng và đáng yêu nữa , hơn đứt cái lão hâm ở nhà đang ngâm với chả nghiên… cứu cái món nhân sào. Có mà cứu cái mạng lão ấy cũng chẳng xong. Bao nhiêu dãi dớt đổ vào xây tổ, người cứ rộc đi, héo quăt lại như cái giẻ rách , còn không bằng cái giẻ lau bàn ở những tiệm sang trọng. Thị vợ phải đắn đo cho phải đạo được 49 ngày rồi xuất khẩu đi tây theo diện đoàn tụ gia đình . Liên hiệp châu Ái phải đoàn tụ với Liên hiệp châu Âu thôi.
Anh chồng ráng gồng mình húp cho hết bát nhân sào hấp nóng. Nóng lên thật. Người như sốt nóng. Rồi lại như sốt rét. Rồi thượng thổ hạ tả. Rồi thổ huyết. Chậm chạp cố bò ra cửa gọi người cứu. Ai cứu. Thị vợ thì vừa lên tàu bay phải tắt điện thoại di động. Có ai biết mà gọi hộ cũng chịu.
Anh cố bò ra bờ biển. Biển mênh mông xanh biếc xa vời. Anh ngóng ai chờ ai anh chết.
Anh hóa đá thành một đống lù lù đang cố ngẩng cao đầu.
Dân gian bảo ổng chết vậy thiêng lắm đó , bèn lập miếu thờ ngày đên nhang khói.
Triều đình nhà Ngọc thì sắc phong cho di tích huyền sử đó là “ Nhân sào vọng ngoại thượng đẳng tối linh tinh thần”.Định kỳ ngày 31 tháng hai ta làm lễ vía.
Dân gian từ đó chăm chăm lễ bái và chăm chăm làm giàu từ yến sào.
Còn huyền thoại nhân sào thì được UNESCO công nhận là di sản văn hóa phi vật thể nhưng hữu nhân văn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét